Năm ấy tôi học lớp tám, chị học lớp chín, người con gái của tôi vẫn như vậy, trầm tính, ít nói và hướng nội, một phần vì áp lực thi cử. Hoặc chị vốn giờ vẫn vậy, có lẽ là do tôi thờ ơ, vô tâm nên chẳng nhận ra.
Tôi hay ăn sáng với chị, bước cùng chị trên con đường sỏi đá ngắm nhìn hoa thu rụng rơi đầy bên bờ sông lạnh, chuyện trường lớp vẫn như vậy, vẫn hằng ngày đón chị tan học, đứng trước cửa lớp bồi dưỡng sử hoặc ở trên phòng học đợi chị trực nhật. Tôi mong khoảng khắc ấy sẻ kéo dài mãi mãi về sau, cho tôi ở gần chị mãi.
Ngày hôm ấy, là một chiều thu vẫn như mọi ngày, tôi đứng đợi chị tan học. Người tôi dựa vào vách tường, đôi mắt xa xăm nhìn chị từ trên lầu bước xuống như những hôm thường nhật, khi chị đến gần tôi thấy khuôn mặt chị có một chút buồn, một chút khôn cùng và nuối tiếc.
Thấy vậy tôi chỉ lặng im không nói gì, đứa tay ra cầm cặp sách hộ chị. Lá vàng rơi rắc theo con đường về,trời hôm đó nhiều mây nhưng mưa không rơi, không khí lạnh buốt căm căm, tôi biết thu sắp tàn rồi.
Tôi quay qua nhìn chị một chút, tôi thấy chị hình như có chuyện buồn, lòng tôi đầy sự bâng khuâng không biết nên hỏi hay không, nếu chuyện buồn của chị mà tôi cố hỏi thì tôi biết chị sẻ không vui có khi còn cáu với tôi nữa.
Bỗng chị quay qua nhìn tôi, rồi nói với chất giọng vô cảm, vô hồn.
''E...m, biết tình yêu là gì không? ''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-trang-phai-tan-nguoi-con-do-khong/456532/chuong-2.html