Tôi tên Đông Thế Nhân, con gái duy nhất trong nhà, tôi tự tin khẳng định mình là một người nổi trội trong chi họ, là niềm tự hào của họ
Ngày tôi còn bé, ba mẹ cưng tôi như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Họ chẳng cho tôi làm việc nhà hay gì cả đơn giản vì họ sợ tôi bị thương, một phần họ muốn tôi chú tâm học hành. Xuất xắc mãi như này để cho cả dòng họ nở mày nở mặt
Ba mẹ tôi cũng là típ người cổ hủ, tuy cưng chiều tôi như thế những khi nóng giận họ vẫn đay nghiến tôi rất nhiều, nói rằng tôi mà là con trai thì tốt biết mấy. Lúc ấy thành tích của tôi cũng tan thành cỏ rác cả, nhưng cơn nóng giận qua đi thì họ lại trở về bình thường, riết tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.
Dù như cái máy nhưng tôi cũng có một người bạn thân thiết, gọi là bạn nhưng người ấy lại lớn hơn tôi tầm một tuổi và tôi phải gọi bằng chị. Chị ấy tên Bạch Giai Thùy, từ bé chị không nói chuyện nhiều, cũng chẳng có bạn bè thân thiết. Thời ấy chỉ có chị là trạc tuổi tôi vì thế tôi với chị hay chơi với nhau. Chị tính cách ôn nhu còn tôi thì mạnh mẽ như thằng con trai, tôi hay bắt nạt chị. Cả thời thơ ấu của tôi chỉ có chị kế bên
Tôi nhớ năm tôi vào tiểu học, tôi khóc nhiều một phần vì tôi không tiếp xúc được với môi trường mới, một phần vì tôi nhớ mẹ. Lúc ấy chỉ có chị chơi với tôi, rồi dần dần tôi và chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-trang-phai-tan-nguoi-con-do-khong/456531/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.