Chương 6
Trần Ngự rất sốt ruột, dựa vào tin Hạ Nguyên gửi, anh lao thẳng vào khu bệnh nhân nội trú.
Tôi vẫn đi theo sau, anh quá vội nên không hề nhận ra.
Đến trước cửa phòng bệnh, tôi tưởng anh sẽ xông vào ngay, nhưng anh lại dừng lại, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa.
Ánh mắt anh xuyên qua lớp kính, nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Rồi bàn tay từ từ thu về, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, rất chặt, chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Tôi tiến lại gần.
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt anh…
Trong phòng, Vu Vi đang khóc, nằm trong lòng Lục Cảnh Niên mà khóc.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thậm chí còn cúi đầu, hôn lên trán cô thật khẽ.
Vu Vi không né tránh, chỉ càng khóc nức nở hơn.
“Sao em theo tới đây?”
Giọng Trần Ngự khàn khàn.
“Sợ anh gặp chuyện.”
Tôi chỉ nói bốn chữ và chỉ kịp nói đến đó vì ngay khoảnh khắc ấy, Trần Ngự bỗng lao tới.
Anh một tay giữ sau đầu tôi, ép tôi ngẩng lên, rồi cúi xuống hôn mạnh hoặc nói đúng hơn… là c.ắ.n xé.
Tôi không hề yếu thế, ngẩng đầu đáp lại, dùng sức c.ắ.n trả.
Tấm ảnh hai chúng tôi hôn nhau trong hành lang bệnh viện bị chụp lại, rồi lan vào nhóm bạn chung của họ.
Vu Vi khóc càng dữ hơn.
Tôi nói với Trần Ngự rằng tôi không đăng tấm ảnh đó, anh chỉ cười xoa đầu tôi, anh nói mình tin tôi
Sau đó, anh nói muốn dẫn tôi đi dạo phố, hỏi tôi muốn đi đâu.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, các tin nhắn nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-lua-va-doa-tu-vi/4794850/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.