Chương 5
Sáng hôm sau, anh gõ cửa phòng tôi:
“Đã tới đây rồi, không đi dạo thì phí lắm.”
Đó là nguyên văn lời anh nói.
Thành phố này không phải là điểm du lịch, nên đường phố khá yên ắng, nhịp sống chậm rãi, khiến người ta dễ thấy nhẹ nhõm hơn.
Chúng tôi không đi trung tâm thương mại, chỉ loanh quanh trong mấy con hẻm nhỏ, ghé vào đủ kiểu tiệm linh tinh nơi bày đầy những món đồ lạ mắt.
Sau nửa buổi sáng, Trần Ngự nói muốn dẫn tôi đến một nơi đặc biệt.
Đó là khu vực gần ngôi trường cấp ba anh từng học.
Vì ở vùng ven nên bên cạnh trường có một vườn cam lớn, được rào lưới thép bao quanh.
Nhưng dù vậy, vẫn có mấy cành vươn ra ngoài.
Trên hàng rào treo tấm biển:
“Trộm một quả, phạt hai trăm.”
Trần Ngự liếc qua căn chòi tạm gần đó, thấy chủ nhà vẫn còn đang ngủ, anh liền đưa tay hái hai quả cam, rồi cho tôi một quả.
“Cam ở đây trông có vẻ ngon phết.”
Tôi cầm lấy, cảm giác rất nặng tay, vỏ căng mọng, màu sắc đẹp.
“Em cứ tưởng loại học sinh ngoan như anh, sẽ nói đây là hành vi sai trái chứ?”
Anh thoáng sững người, nhìn quả cam trong tay, dường như nghĩ đến điều gì, rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, rút trong túi ra bốn tờ một trăm, đặt ngay trước cửa căn chòi:
“Không sao đâu, em đã đóng tiền phạt rồi.”
Anh nhìn hành động của tôi, bỗng bật cười, rồi chỉ về góc chỗ anh vừa đứng.
Ở đó có một hòn đá nhỏ, dưới đá là một xấp tiền đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-lua-va-doa-tu-vi/4794849/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.