Chương 4
Tôi chợt nhớ về con hẻm nhỏ năm nào, nơi có một cậu thiếu niên nửa ngồi nửa quỳ, ôm bụng đói meo, vẫn cười híp mắt gọi tên một loạt món ăn ấy.
Trí nhớ tôi hồi đó không tốt, chỉ nhớ được vài món cũng chính là mấy món tôi gọi hôm nay.
“Ngày xưa có người từng nói sẽ mời em ăn những món đó. Em đã đứng đợi rất lâu ở cửa nhà hàng, nhưng người đó lỡ hẹn không đến.”
“Sau này, em dành dụm tiền, định mời lại anh ta, anh ta đồng ý rồi… rồi lại lỡ hẹn lần nữa. Cuối cùng, em muốn tự đi ăn, thì nhà hàng lại đóng cửa mất rồi.”
“Không phải là không còn nhà hàng nào khác, chỉ là… không còn người ấy nữa.”
Những thứ không thể có được khi còn trẻ, dù là món ăn hay là một người một khi đã lỡ mất, sẽ mãi mãi là nỗi ám ảnh trong đời.
“Người đó thật không biết gữ chữ tín” - Trần Ngự nhướng mày cười nhẹ:
“Nhưng anh thì khác. Đã hứa mời em ăn, anh nhất định sẽ giữ lời.”
Nói rồi, anh mở cửa xe, tìm địa chỉ nhà hàng trên điện thoại, và khởi động xe ngay lập tức.
Nhưng dù vậy, vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Món ăn vừa được bưng lên, thì Trần Ngự liền nhận được một cuộc gọi đầu dây bên kia giọng rất gấp gáp.
Anh mới nghe vài câu đã vội vàng đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, anh dặn tôi:
“Anh sẽ quay lại, em cứ chờ ở đây.”
Thế là tôi chờ.
Rất lâu.
Nhưng người quay lại… không phải anh, mà là Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-lua-va-doa-tu-vi/4794848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.