Khỏi nói cũng biết Tuấn Kiệt vô tình gặp được Chu Phi Phi ở đây, trong lòng anh cảm thấy rất vui. Cô bé không khác thời cấp 3 là mấy. Có chăng thì chỉ là cô đã xinh xắn hơn, biết make up, phối đồ. Nhưng sao một người lúc nào cũng vô tư vui vẻ lại ngồi đây khóc một mình thế này?
Tuấn Kiệt rút thêm vài tờ khăn giấy đưa cho Chu Phi Phi lau cái mớ nước mũi tèm lem trên mặt rồi hỏi:
- Mà anh để ý nãy giờ... em đang buồn chuyện gì hả? Kể anh nghe được không?
-
Chu Phi Phi dè chừng. Vừa gặp lại nhau chưa bao lâu, cô không muốn lây cái năng lượng tiêu cực này cho người khác.
- Thôi em không kể đâu. Chuyện nhỏ ấy mà!
Tuấn Kiệt khẽ lắc đầu:
- Không được! Có tâm sự mà không nói ra sẽ nặng lòng lắm. Chẳng lẽ lâu quá không gặp nên em xem anh là người xa lạ rồi sao?
Suy nghĩ của cô sinh viên đại học này có chút dao động. Nên nói ra hay không? Dù sao cô cũng đang cần một lời khuyên ngay lúc này. Chu Phi Phi chưa kịp có thêm thời gian phân vân, Tuấn Kiệt đã hỏi thẳng:
- Em với Tề Đức Hạo cãi nhau à?
Chu Phi Phi giật mình đáp:
- Cũng... cũng không hẳn... chỉ là dạo này tụi em hơi xa cách...
Tuấn Kiệt nhíu mày. Anh gắn giọng, đôi mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Sao vậy? Tề Đức Hạo làm gì mà em buồn? Cậu ta bỏ rơi em à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-da-vao-ro-anh-do-em-chua-/3711680/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.