Sau buổi làm quen hôm ấy, Ngọc Lan từ từ từng bước 1 trở nên thân thiết với Chu Phi Phi. Cô bé cũng biết được Ngọc Lan lớn tuổi hơn cả mình và Tề Đức Hạo. Điều này càng làm cô bé tin tưởng hơn khi người bạn mới này có một ngoại hình và cách ăn nói trưởng thành.
Tuy Ngọc Lan nói là mình thích bóng rổ nhưng mỗi khi Chu Phi Phi rủ đi chơi, cô ta đều năm lần bảy lượt kiếm cớ chuồn đi mất. Hôm thì bận việc gia đình, hôm thì công ty tăng ca. Bởi vì vốn dĩ cô ta không hề hứng thú với bộ môn này.
Cho đến một ngày nọ, Ngọc Lan gọi điện thoại cho Chu Phi Phi khi cô bé đang ăn tối với gia đình. Vì cả gia đình đang ngồi ngay đó nên cô chạy ra phòng khách nghe máy.
- Chị gọi em có gì không ạ?
"A lô, em hả? Chuẩn bị đến đâu rồi?"
Chu Phi Phi còn miếng cơm trong miệng, vừa nhai vừa đáp, giọng có hơi ngong:
- Chuẩn bị gì á chị?
"Ơ... Đức Hạo không nói em hả?"
- Dạ? Nói gì ạ? Em không biết!
Đầu dây bên kia im lặng một hồi làm Chu Phi Phi hoang mang. Cô bé nuốt trọn miếng cơm rồi hỏi dồn dập:
- Sao á chị ơi!? Anh Hạo ảnh nói gì ạ?
"À... anh ấy rủ chị đi ăn... mà chị tưởng có cả em nên mới đồng ý... Ai ngờ bây giờ chuẩn bị xong hết rồi em lại bảo là không biết gì...
Chu Phi Phi dù không muốn nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-da-vao-ro-anh-do-em-chua-/3680108/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.