Ngồi một lúc trên khán đài nhìn xuống thấy Chu Minh Triết bước ra sân, anh ta dáo dác lướt mắt trên hàng ghế khán giả để tìm người quen. Vì khán giả không đồng lắm nên 2 người bạn thân rất dễ nhìn thấy nhau.
Tề Đức Hạo đưa tay lên như một lời chào. Chu Minh Triết cũng vẫy tay và ra hiệu rồi mới quay vào sân. Ngọc Lan ngồi bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, ra điệu bộ quan tâm hỏi thăm dữ lắm:
- Bộ 2 người quen nhau hả?
- Ừm, bọn tôi là bạn thân từ cấp 3.
- Chắc là hay chơi bóng rổ chung nên thân nhỉ?
- Cũng tựa tựa vậy.
Ngọc Lan thở dài:
- Haizz... ước gì tôi là con trai. Tôi thích chơi bóng rổ từ bé, nhưng mà là con gái thì khó...
Mấy lời này đều xạo hết nhưng Tề Đức Hạo hơi đâu mà nghi ngờ ba cái chuyện đơn giản này. Tính đến hiện tại, ấn tượng mà Ngọc Lan để lại cho anh khá tốt. Khi nghe đến đây, Tề Đức Hạo liền thắc mắc:
- Con gái con trai thì liên quan gì? Thể thao đâu có phân biệt giới tính?
- Ây da, anh không hiểu rồi. Thể lực con gái kém, lại không có cô gái nào chơi cùng, toàn là con trai. Họ trâu bò quá tôi đấu không lại nên hơi nản
Ngọc Lan tuy xinh đẹp nhưng lại là nét thanh nhã, dịu dàng, không mang một chút năng động nào. Tề Đức Hạo không nghĩ cô gái này thích bóng rổ, nhưng cũng không nghi ngờ nhiều. Anh cười nhẹ rồi đáp:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-da-vao-ro-anh-do-em-chua-/3675810/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.