Trong căn phòng sang trọng và rộng lớn, chiếc điện thoại di động vừa kêu to vừa rung trên bàn học. Tề Đức Hạo mới tắm xong, anh cởi trần, vắt chiếc khăn tắm trắng muốt lên cổ. Bước gần hơn đến chiếc bàn, anh nhìn vào màn hình rồi lẩm bẩm.
"Chu Minh Triết?"
Thấy cái tên danh bạ hiện lên, Tề Đức Hạo hơi chột dạ. Anh tự nhủ, không phải hắn gọi đến để chửi mình đấy chứ? Không đúng, chắc Phi Phi chẳng dám kể chuyện lúc chiều đâu. Thôi, cứ nhấc máy lên đã.
- A lô?
Phía bên kia, Chu Minh Triết thở dài.
"Haizz... Hạo à, có một con báo... nhỏ em tao... nó chưa hỏi mày mà đã tự ý chép vào sách bài tập của mày. Và giờ nó muốn nói xin lỗi".
Tề Đức Hạo chớp chớp đôi mắt, lặng im nghe những âm thanh ồn ào bên kia đầu dây.
"Mày nhanh lên! Hạo nó đang đợi!"
"A... lô.... em xin lỗi"
"Thành tâm lên! Ơ...?"
"E hèm, em đã biết lỗi của mình ạ! Em xin lỗi nhiều! Mong anh bỏ qua!"
"Rồi rồi, đi ra kia chơi!"
Tề Đức Hạo phì cười. Có hai người thôi mà ồn như cái chợ.
"A lô Hạo ơi, em tao nó biết lỗi rồi. Mày đừng có giận nó nữa nha!"
- Biết rồi, ha ha. Tao có giận đâu.
"Vậy thì tốt! Sau này còn gặp nhau nhiều trong đội, chỉ sợ có xích mích gì..."
- Tưởng gì, hóa ra là đội trưởng chỉ lo cho cái team bóng rổ!
"Thế chẳng lẽ lại đi lo cho mày hả?"
Kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-da-vao-ro-anh-do-em-chua-/3651141/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.