Sau hôm đó, trước lúc Hành Chỉ ra ngoài đều gọi Thẩm Ly dậy, xác nhận hômnay có phải nàng có thể cảm nhận được sự vật không. Hai ngày đầu Thẩm Ly còn tương đối phối hợp, nhưng không được mấy ngày thì Thẩm Ly hết kiênnhẫn, lúc Hành Chỉ gọi nàng chỉ trùm chăn lại: “Nhìn thấy nghe thấynhưng không có xúc giác, không có vấn đề gì hết, đi đi đi đi.”
Bàn tay đưa ra của Hành Chỉ dừng lại trong không trung, nghe thấy hơi thởđều đều của Thẩm Ly, hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, nhìn dáng vẻ hôm nay của nàng, ai nghĩ được hôm đó nàng lại sợ hãi thành như vậy. Sắc mặttrắng bệch, toàn thân run rẩy, tay chân lạnh băng, có lẽ trong lúc vôthức nàng mới lộ ra những cảm xúc như vậy, Hành Chỉ nghĩ, Thẩm Ly nàynếu còn có chút thần trí sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân bày ra bộdạng yếu đuối như vậy.
“Trong nhà hết thức ăn rồi, ta không nấu cơm sáng, bây giờ ta đi chợ mua thứcăn đây, một lúc nữa sẽ về, cô đói thì lấy nước lừa bụng mình đi nhé.”
Trong chăn lại ừ hử đáp vài tiếng.
Hành Chỉ lắc đầu bước ra ngoài.
Nhưng Hành Chỉ đi không lâu thì Thẩm Ly tỉnh lại, giở chăn nằm trên giườngngây người, nàng cảm thấy hiện giờ tình cảm nàng trao cho Hành Chỉ thậtsự đã quá nhiều, nhiều đến mức gần như không chịu sự khống chế của nàngnữa, bây giờ nàng đang nghĩ, qua hết thời gian này sẽ thu tất cả cảm xúc lại, nhưng mà… có thật sự là thu lại được không?
Chưa bao giờ dựa dẫm vào ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265145/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.