Cái ôm quá chân thực, tim đập quá điên cuồng, Thẩm Ly bị nhịp tim của mìnhchấn động bàng hoàng sực tỉnh, nàng dùng lực đẩy Hành Chỉ ra, nhưng mình lại suýt chút vướng vào lưới cá đằng sau, Hành Chỉ đưa tay giữ lại,giọng mang vài phần than thở: “Hấp tấp như vậy lỡ như rơi xuống nước lại phải chờ người ta đến cứu nữa sao?”
Vừa dứt lời, Hành Chỉ ngẩn người, hắn quay đầu mất tự nhiên ho vài tiếng,Thẩm Ly lại vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn đám kỳ trân dị bảonói: “Ta không khách sáo đâu, ta tự chọn nhé.”
Hành Chỉ hơi kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Ly, tiếp đóánh mắt dịu đi: “Ừ, nếu thích thì cho cô hết, không trả lại nữa.”
Bàn tay đang lục lọi của Thẩm Ly khựng lại, tuy nàng ở Thiên giới không lâu nhưng cũng biết con người Hành Chỉ xưa nay không thích nhận lễ vật, đồcủa Long vương tặng nếu lấy một hai cái thì không sao, coi như nể mặtLong vương, nhưng nếu nhận hết thì lại khác.
Thẩm Ly không đáp hắn, chỉ cúi đầu tìm một hồi, trong chiếc thuyền đầy ngọcngà châu báu, có một miếng đá trắng hình tròn trông như ngọc nhưng không phải ngọc là có vẻ bình thường một chút, Thẩm Ly nhặt nó lên nói: “Xemtới xem lui chỉ có viên đá này là vừa mắt, ta lấy nó nhé, những thứ khác tùy ngươi.”
Hành Chỉ gật đầu: “Ta đem trai đi đổi mấy con cá rồi chúng ta về nhà ăn cơm.”
Hai người vừa bò lên cầu, Hành Chỉ đang lấy trai tìm người đổi cá, nhưngvừa nói với một ngư phu thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265144/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.