Thuật pháp của Ma giới? Mắt Thẩm Ly tối lại. Ma giới quythuận Thiên giới, tuy trong tộc có người không phục, nhưng các chínhsách Ma quân thi hành đều rất chính đáng, cố gắng hết sức giữ gìn lợiích của Ma tộc, bởi vậy chưa thấy có ai xung đột với Thiên giới. Còntrong Thiên giới cũng luôn có người cho rằng Ma giới lòng dạ hiểm ác,cho dù thần phục ngàn năm chẳng qua cũng chỉ là nếm mật nằm gai, chờ cơhội báo thù nhưng Ma giới xưa nay chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn, bởivậy đám người nhàn rỗi kia cũng không thể bắt bẻ. Nhưng lầnnày chuyện Địa tiên bị bắt nếu để Thiên giới biết được là có chút quanhệ gì đó với Ma giới, cho dù dựa vào mối quan hệ liên hôn kia, nếu cóthể tìm được một chút chứng cứ thì người của Thiên giới cũng sẽ cho rằng Ma tộc lòng dạ hiểm ác, tội đáng tru diệt. Ma quân và tộc nhân bị mangtiếng xấu, sự tin tưởng vốn vô cùng mong manh giữa hai giới nhất địnhchịu đả kích không nhỏ. Thẩm Ly tuytrong lòng cảm thấy trở mặt với người của Thiên giới cũng không có gìđáng sợ, nhưng nếu vì bị người khác gièm pha mà trở mặt thì khó tránhkhiến nàng cảm thấy bị người ta chơi, khiến nàng không thoải mái. “Giải cáiThủy thuật gì đó của ngài đi!” Thẩm Ly vừa đi về phía tên cầm đầu vừabảo Hành Chỉ, Hành Chỉ nhíu mày, “Sai bảo bề trên không phải là thóiquen tốt đâu!” Nói xong hắn vẫn ngoan ngoãn giải thuật pháp trên ngườikẻ đó. Thẩm Ly giật áo vung quyền đấm cho hắn ngã lăn ra đất, không nóimột lời mà ngồi lên bụng hắc y nhân, hai chân đạp lên hai tay hắn, sauđó bóp cằm hắn đề phòng hắn cắn lưỡi hoặc nuốt độc. “Mỗi câu tachỉ hỏi một lần, nếu ngươi không đáp thì ta sẽ cắt một ngón tay củangươi cho ngươi nuốt vào, ngươi tính thử xem mình có mấy ngón tay.” Ánhmắt nàng lạnh lẽo, Hành Chỉ biết không phải nàng đang uy hiếp hoặc đùagiỡn mà thật sự nói được làm được, thân là Vương gia của Ma giới, lúccần nhẫn tâm thì biểu hiện của nàng chưa bao giờ yếu kém. Hắc y nhântoàn thân run rẩy muốn giãy ra khỏi Thẩm Ly, nhưng áp lực dường như nặng ngàn cân khiến hắn không thể nào động đậy được. “Ai chỉ thị các ngươi làm vậy?” Mặt hắc ynhân nổi gân xanh, liều chết không đáp, tay kia của Thẩm Ly sờ vào eohắc y nhân rút ra một thanh chùy thủ, nàng vô cùng thành thục xoay xoaychùy thủ trong lòng bàn tay, thấy mũi dao của Thẩm Ly sắp rơi xuống cắtđứt ngón tay mình, miệng hắc y nhân chầm chậm nhả ra hai chữ: “Môn chủ…” Thẩm Ly nhíu mày, còn chưa hỏi câu thứ hai thì đã thấy sắc mặt hắc y nhân ngày càngxanh, cuối cùng chuyển sang màu tím sẫm, gân xanh trên mặt hắn giống như những con sâu không ngừng chuyển động, cuối cùng hai mắt hắn nổ tung,cổ họng phát ra tiếng gào thét đau đớn, Thẩm Ly chỉ nghe “bùm” mộttiếng. Máu thịtnhầy nhụa dính đầy tay nàng, ngay cả mặt cũng không tránh được mà nónglên. Thẩm Ly nhìn thi thể đã bị nổ tung đầu, nàng vứt chùy thủ đứng dậy, thân thể hắc y nhân kia bỗng giống như cát, chảy ra ngoài y phục rơixuống đất. Thi thể hoàn toàn biến mất. “Chắc là trước đó đã bị hạ chú rồi.” Nàng nhìn ra được nguyên do, “Nếu đáp những câu hỏi này thì sẽ chết.” Hồ Lộc đã sợ hãi đến mức toàn thân nhũn ra ngồi bệt xuống đất: “Thật… thật là một chú thuật độc ác…” Ánh mắt Hành Chỉ trầm ngâm, quay đầu nhìn hai hắc y nhân còn lại, lúc này mới pháthiện bọn họ đã nhắm mắt, chắc lúc nãy đã tự tận rồi, chỉ là… không chếtkhó coi như vậy thôi. Thẩm Ly hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này,nàng khẽ cau mày: “Manh mối đứt hết rồi.” “Trước…trước đó ta vô tình nghe được.” Hồ Lộc ngập ngừng lên tiếng, “Hình nhưhọ muốn đưa các Địa tiên bị bắt đến một hang động có thác nước khổng lồvà vách núi phủ đầy dây leo, trong vòng một trăm dặm quanh đây chỉ cóThanh Nhai động phủ là phù hợp với miêu tả của họ.” Thẩm Ly bước tới: “Đến chỗ đó xem đã, nếu có các Địa tiên khác thì cứu ra rồi tính.” Hành Chỉtrầm ngâm một lúc rồi nói: “Để tránh đánh rắn động cỏ, chúng ta cảitrang thành mấy người này, tiến gần động phủ đó rồi thì mọi sự cũng dễdàng hơn.” “Được, đến lúc đó thuật pháp trận pháp thì giao cho ngài, đánh nhau thì để ta!” Hành Chỉ nghe vậy bật cười, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ gõ lên đầu Thẩm Ly: “Cô nương phải giữ kẽ!” Thẩm Ly bịgõ ngẩn người ra, xoa xoa đầu mình rồi quay đi không nói một lời. Trướcđây trước mặt nàng Hành Chỉ còn cố ý giấu diếm, bây giờ bị vạch trần hết rồi, tính tình xấu xa của Hành Chỉ cũng lộ ra hết. Lúc gõ đầu nàng thần thái giọng điệu chẳng khác gì Hành Vân, khiến lòng Thẩm Ly không ngừngthổn thức, thật muốn lôi hắn lại đập một trận thật đau. Làm gì có ai như hắn vậy chứ, vừa cự tuyệt lại vừa dụ dỗ người ta. Lòng Thẩm Ly còn chưa oán thán xong thì bỗng thấy y phục mình biến đổi, hóa thành bộ áo chẽn màu đen gọn gàng, giống cách ăn mặc của mấy tên hắc y nhân lúcnãy, Hành Chỉ vứt gậy gỗ hóa thành một hình người, là bộ dạng của têncầm đầu, tiếp đó hắn cũng biến đổi y phục của mình, hắc y bó sát ngườikhiến hắn cũng trở nên gọn gàng, con người trước giờ lười nhác nhàn tảnlúc này đã thêm vài phần anh khí. Thẩm Ly hắng giọng: “Đi thôi!” Có Hồ Lộcchỉ đường, mấy người rất nhanh đã đến được Thanh Nhai động phủ ở ngoàitrăm dặm, động phủ ở trong thác nước, đối với việc đi xuyên qua màn nước như vậy Thẩm Ly vô thức cảm thấy bất an, nhưng lúc này cũng không còncách nào, chỉ đành liều mình xông lên. Nàng không nói tiếng nào, bướctheo Hồ Lộc vào trong màn nước cực lớn, nhưng bất ngờ là khi nàng bướcra sau màn nước tiến vào động phủ, trên người lại chẳng có giọt nướcnào, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một màn kim quang trên đỉnh đầu lóe lênrồi chợt tắt, Thẩm Ly quay đầu nhìn Hành Chỉ, hắn vẫn không dời mắt nhìn về động phủ tối đen phía trước tiếp tục bước đi. Vậy thì đi thôi, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy. Theo conđường tối đen đi đến nơi sâu nhất, xuống mấy bậc thang, đột nhiên trướcmắt sáng lên, một cánh cửa lớn màu đỏ bỗng xuất hiện ở phía trước, chắnngang đường đi. Hồ Lộc nóinơi này trước đây là chỗ ở của một con yêu quái lớn, yêu quái tính tìnhkhông xấu, nước sông không phạm nước giếng với các Địa tiên. Chỉ là lần này không biết vì sao lại trở thành lồng nhốt Địa tiên. Mấy ngườiđứng trước cửa chưa bao lâu thì cánh cửa khẽ tách ra một khe hở: “Lệnhbài!” Người bên trong lạnh giọng nói. Bọn họ không lấy đi lệnh bài trênngười hắc y nhân, mắt Thẩm Ly trầm xuống, định xông lên đẩy cửa ra,nhưng Hành Chỉ nắm tay nàng lại lắc đầu. Kẻ cầm đầudo gậy gỗ biến thành bước lên phía trước, giống như bị trọng thương màvịn lên cửa, người bên trong hơi đề phòng: “Làm sao vậy?” “Môn… Môn chủ…” Gậy gỗ phát ra giọng nói giống hệt giọng của người kia trước khi chết. Người bêntrong nghe vậy tuy không biết chuyện gì, nhưng cũng lơi lỏng cảnh giácmà mở cửa. Hành Chỉ buông Thẩm Ly ra: “Bây giờ!” Thẩm Ly hiểu ý, lắc nhẹ thân hình chui vào cửa, một quyền đấm cho tên gác cửa ngã lăn ra đất.Bên phải còn có một hộ vệ, còn chưa chờ tên đó phản ứng thì Thẩm Ly đãvung tay thành đao chém vào cổ hắn. Hai ngườigiữ cửa được giải quyết dễ dàng. Hành Chỉ nói với Hồ Lộc: “Bên tronggiao cho bọn ta là được rồi, ngươi tự mình trở về lãnh địa nghỉ ngơi đi, đám Địa tiên bên trong cũng sẽ được thả về.” Hồ Lộc hơi do dự: “Bọn họ lợi hại lắm… Các vị không sao chứ? Hay là ta cùng vào với các vị nhé…” Hành Chỉ bật cười, Thẩm Ly khinh bỉ nói: “Ngươi nên lo lắng cho đối phương ấy!” Hành Chỉbiến hắc y nhân trở lại thành gậy gỗ, đặt vào tay Hồ Lộc: “Cầm lấy phòng thân đi. Không cần cảm ơn!” Nói xong quay người đi vào động phủ. Hồ Lộc khó hiểu nhìn gậy gỗ trong tay, thứ này… làm sao phòng thân đây? Thẩm Ly liếc Hành Chỉ: “Dù gì cũng là thần Thượng cổ, vậy mà tặng lễ vật cho người ta lại nhỏ mọn như vậy!” Hành Chỉ bật cười: “Nếu hắn không vứt gậy gỗ kia đi, trong vòng trăm dặm chắc khôngai có thể đánh lại hắn đâu!” Hành Chỉ nghĩ, đây là để cảm ơn hắn cungcấp manh mối, cũng cảm ơn hắn lần trước ở Nhân giới đặc biệt đến cứugiúp, tuy không cứu thành công… Đi thêm mộtđoạn đường dài nữa, cuối cùng Thẩm Ly cũng nhìn thấy phía trước có chútánh sáng, bước tiếp về phía trước, trước mắt bỗng sáng lên, chỉ thấy nơi này là một hang đá hình vòm cực lớn, bên dưới có nước phản chiếu ánhsáng xanh, khiến cả hang động tràn ngập sắc xanh, vòng quanh tường đá là những con đường hướng lên trên khoảng mười tầng. Còn những Địa tiên bịbắt mỗi người bị giam trong một chiếc lồng sắt nối tiếp nhau thả từ trên đỉnh xuống, hình thành một xâu chuỗi dài trong hang đá. Bên ngoài mỗimột chiếc lồng đều bị một tầng ánh sáng mỏng bao phủ, giống hệt Phượctiên thuật trên người Hồ Lộc trước đó. Mấy hắc y nhân đang tới lui bận rộn trên con đường quanh tường đá. Không biết đang khuân vác thứ gì. Thẩm Ly nhíu mày: “Làm sao cứu?” Hành Chỉ bật cười: “Thì giống như lúc nãy cô nói, trận pháp thuật pháp thì giao chota, đánh nhau thì để cô.” Nói xong hắn vung tay, một đạo kim quang giống như một con rắn từ trên quấn lấy chiếc lồng, “Phá!” Giọng nói nhẹ nhàng của hắn truyền khắp động phủ, Phược tiên thuật kia lập tức bị phá. Các hắc ynhân bận rộn lúc này mới phản ứng lại, một số người đang dời mấy rươnggỗ càng khẩn trương hơn, một số người cầm đao tấn công sang bên này,ngân thương của Thẩm Ly đã nắm trong tay, Hành Chỉ nghiêng người phithân nhảy đến bên cạnh chiếc lồng sắt, bắt đầu mở từ chiếc lồng dướicùng. Sau khi thả hết các Địa tiên ra thì Thẩm Ly cũng giải quyết hếtđám hắc y nhân, còn một số khác đã chạy mất tăm. Các Địa tiên đều cúi đầu bái tạ. “Chỗ này không tiện ở lâu!” Hành Chỉ nói, “Ra ngoài rồi hãy nói!” Thấy lại ánh mặt trời khiến nhiều Địa tiên nhát gan suýt khóc, chúng nhân càng cảmtạ Hành Chỉ nhiều hơn, nhưng kỳ lạ là không ai nói cảm ơn với Thẩm Ly,Thẩm Ly vốn không chú ý đến điểm này, nhưng khi nàng hỏi: “Các ngươi cóbiết đám Địa tiên bị bắt trước đó ở đâu không?” Lúc này ánhmắt của các Địa tiên mới chuyển hướng sang người nàng, cả buổi không aiđáp lời. Một nam thanh niên trong số đó không nhịn được, chỉ Thẩm Lynói: “Tên Ma tộc này còn có mặt mũi hỏi sao! Ngươi không biết bọn họ điđâu sao?” Giọng hắn vừa dứt, bên cạnh lập tức có người giật áo hắn: “Tốt xấu gì cũng đã cứu chúng ta mà, ngươi đừng làm vậy!” Mắt Thẩm Lytrầm xuống: “Ta chỉ nói một lần, chuyện bắt giam Địa tiên không liênquan gì đến Ma tộc ta. Hôm nay ta mới vô tình biết được…” “Láo toét!”Có lẽ là bị giam cầm quá lâu, cuối cùng cũng được giải phóng, lo lắngtrong lòng đều hóa thành tức giận, nam thanh niên kia ngắt lời Thẩm Ly,“Chính là đám người Ma tộc các ngươi hoành hành bá đạo. lòng dạ khólường, luôn mưu đồ bất chính, lần này bắt bọn ta không biết muốn làm gì, ai biết lần sau có phải sẽ lên Thiên giới bắt người không? Đám Ma tộccác ngươi không có ai tốt lành! Ma quân của các ngươi càng…” Chưa dứtlời, Thẩm Ly đã đứng trước mặt hắn, một tay bóp cổ hắn xách lên: “Ngươicứ nói thêm một câu hỗn xược nữa đi, Bích Thương vương ta nhất địnhkhiến ngươi đầu lìa khỏi cổ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]