Nhìn thấy ánh sáng đỏ trong mắt Thẩm Ly,thanh niên bị bóp cổ gần như sợ đến ngất đi, các Địa tiên bên cạnh cũngvô cùng hoảng sợ vội vàng xin lỗi, khuyên Thẩm Ly thả người đó, nhưngThẩm Ly dường như không nghe thấy mà chầm chậm siết chặt ngón tay, sắcmặt người kia dần dần tái xanh.
Lúc này Hành Chỉ mới không tán đồng nhíu mày gọi: “Thẩm Ly!” Ánh mắt hắn khẽ trầmxuống, Thẩm Ly chỉ liếc hắn một cái, chưa buông tay nhưng lực đạo đã thu lại một chút.
“Tàn… tànbạo dã man…” Có được khe hở, thanh niên kia giãy dụa thốt ra mấy chữ,Thẩm Ly cười lạnh, nhìn hắn nói: “Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưngngươi đã định tội cho ta như vậy thì ta cũng nhận luôn tội danh này, cho ngươi chết thực tế một chút được không?”
Nói xong năm ngón tay nàng dùng lực, sắc mặt thanh niên kia càng tím xanh, mép sùibọt. Các Địa tiên bên cạnh kinh hô liên tiếp. Có người đã sợ hãi đếnphát khóc.
Lúc này mộtbàn tay giữ lấy cổ tay Thẩm Ly, Hành Chỉ không ép nàng buông tay mà chỉkhuyên: “Nếu cô giết hắn thì sẽ càng khó rửa sạch oan khuất cho Magiới.”
Lòng Thẩm Ly càng bực bội hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ này miệng phun đầyphân, hạ thấp tộc dân ta, làm nhục Quân vương ta, vu oan cho Ma tộc tachuyện bọn ta không làm, không giết hắn thì khó vơi đi tức giận tronglòng.”
“Thẩm Ly…” Hành Chỉ khẽ thở dài, vô cùng bất lực.
Lòng Thẩm Ly nào phải không biết nguy hại khi giết Địa tiên này, nhưng Ma tộc xưanay luôn bị những kẻ thích nói năng xằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265119/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.