Sắc trời dần tối, ánh tà dương rực rỡ phủ xuống khiến con sông nhỏ cũng trở nên đẹp lạ thường.
Đây là mỹcảnh hiếm khi nhìn thấy ở Ma giới, Thẩm Ly nhìn dòng nước lấp lánh ánhvàng, uống một ngụm rượu: “Thật ra đã phát giác từ lâu. Chỉ là vẫn luônkhông hiểu, đang yên đang lành ở Thiên ngoại thiên, sao ngài lại chạyxuống Hạ giới để làm một phàm nhân vất vả như vậy?”
“Ha.” HànhChỉ lắc đầu: “Vị trí này mới thật sự là vất vả!” Giọng hắn chợt dừng,“Hơn nữa khi cô sống lâu như ta rồi thì cô sẽ biết. Buồn chán sẽ trởthành lý do để cô làm rất nhiều việc. Lúc đầu hạ giới ta vốn chỉ muốnđầu thai làm một phàm nhân bình thường, sống một cuộc đời mà phàm nhânnên sống, khổ nỗi…” Hành Chỉ bất lực cười, “Đạo luân hồi đã đổi cho tathân thể của phàm nhân, nhưng canh Mạnh bà không thể nào xóa đi ký ứcthần minh của ta.”
Thẩm Ly ngẩn ra, không ngờ hắn thật sự vào luân hồi, uống canh Mạnh bà. Nhưng mộtchén canh Mạnh bà không thể nào xóa được ký ức của thần, bởi vậy HànhVân mới biết nhiều trận pháp kỳ quái nhưng lại không có chút pháp lựcnào, ngay cả hồn ma cũng không nhìn thấy. Thẩm Ly hiểu ra: “Thân thể của phàm nhân đâu thể gánh nổi nhiều ký ức như vậy, chả trách lại là mộtmầm bệnh.” Giọng Thẩm Ly chợt ngừng, “Nếu ngài đều nhớ hết, tại sao lạigiả vờ không quen ta?”
Hành Chỉ im lặng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ly: “Cũng giống như lý do cô đuổi Mặc Phương ở biên giới về Vương đô vậy!”
Vì không yêu nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265117/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.