Rửa tay xong, Hứa Vãn Tinh vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh liền bị một giọng đàn ông gọi lại, “Hứa Vãn Tinh!”
Cái giọng này...
Hứa Vãn Tinh quay đầu, ánh mắt lộ vẻ phiền toái khi nhìn thấy Phong Lăng Dạ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ đợi mình. Còn về lý do cô biết hắn đợi cô, thì cô có dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mấy ngày trước. Chúng ta đã từng quen nhau sao? Trả lời đi “
Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, “Anh còn không nhớ thì hỏi tôi làm gì? Muốn làm hề cho ai xem? Đừng có làm phiền tôi nữa.”
Vừa định rời đi, Phong Lăng Dạ đã túm tay cô, kéo cô quay trở lại, “Đừng có đi. Có vẻ như cô rất ghét tôi thì phải, nhưng tôi chỉ muốn biết sự thật. Mặc dù tôi không thể nhớ ra, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô có gì đó rất quen thuộc. Rốt cuộc là vì sao...”
Những lời này nếu hắn nói với cô trước buổi lễ kỉ niệm của Hứa thị, có lẽ Hứa Vãn Tinh sẽ cảm động phát khóc, ôm chặt hắn không buông, rồi tìm đủ mọi cách giúp hắn khôi phục trí nhớ, còn dẫn Hứa Hoan Nhan và Hứa Dịch Thần đi nhận bố của chúng nữa.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy những lời nói lạnh lùng không chút cảm xúc này thật sáo rỗng.
“Nếu anh không nhớ thì tôi cũng chẳng còn gì để nói với anh cả, đừng quấy rầy tôi nữa.”
Bỗng, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót của phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733364/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.