Hứa Vãn Tinh thất vọng quay về phòng, nhìn ngăn kéo tủ đồ trang điểm trống trơn, cô không khỏi đau lòng.
Vứt nó đi cả một đêm rồi, cuối cùng đến sáng nay vô tình nhìn thấy cái thùng rác đó thôi cũng vẫn muốn tìm lại chiếc vòng đó.
Khi ấy cô đã tự tìm một lý do để lý giải hành vi kì quái của mình, rằng chiếc vòng đó vốn là đồ của Phong Lăng Dạ được ông nội hắn truyền cho, cô không nên ném đi như vậy. Nhưng sau đó lại tự cười nhạo chính mình, không biết cô lo lắng như vậy là vì cái vòng gia truyền, hay là vì cái người đàn ông đó. Nhưng rốt cuộc, hiện tại Phong Lăng Dạ cũng chẳng còn nhớ gì đến cô, cũng không hề nhắc đến chiếc vòng đó nữa, cô có giữ lại rồi trưng ra trước mặt hắn cũng vô dụng.
Chín giờ sáng là người làm trong nhà sẽ thu dọn rác, không ngoại trừ thùng rác ở sau vườn, biết rõ mình không thể tìm thấy mà vẫn cứ lao đầu vào tìm, sao cô có thể ngu ngốc mù quáng đến mức này được cơ chứ? Là cô vứt chiếc vòng ấy đi, mà cô cũng đã để mất quá nhiều thứ rồi. Tốt nhất là nên để chiếc vòng đó biến mất cùng với kí ức về Phong Lăng Dạ đi.
Còn bản thân cô phải phấn chấn lên.
...--o0o--...
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn luôn trôi qua rất bình thường. Cuộc sống của Hứa Vãn Tinh vẫn phải tiếp diễn, dù cho có Phong Lăng Dạ hay không thì cũng vậy.
Cho đến một buổi sáng, Hứa Vãn Tinh đang ở công ty làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733363/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.