Trình Tư An sau bốn tiếng đi tàu thì cũng dừng chân tại vùng đất xa lạ mang đậm mùi của biển cả. Mùi vị mằn mặn len lỏi vào từng khoang mũi rồi trôi tuột xuống cổ họng. Trên tay cô xuất hiện một món đồ mới, đó là một chiếc vòng hạt màu xanh dương sáng bóng, trông xinh đẹp, nổi bật trên cổ tay trắng noãn của cô. Hai cánh tay cô là những hành lí cùng mẹ bước ra khỏi ga tàu. Lúc này, ngoài trời đang là màn đêm đen chỉ còn lại đốm đèn sáng rực từ phía ga tàu.
"Con đợi mẹ gọi xe nhé!"
Trình Tư An và mẹ Trình buông hành lý xuống một góc ngoài cửa ga tàu, có vẻ bây giờ khá muộn để có thể thuận lợi gọi xe. Cô nhân lúc mẹ mình loay hoay gọi xe giơ tay lên mơn trớn viên thạch tròn trên chiếc vòng tay, sau đó suy nghĩ gì đó lại tháo xuống bỏ lại vào chiếc hộp nhung trong chiếc túi đeo chéo của mình. Chiếc vòng rất đẹp, cô không nỡ nhìn nó bị trầy xước một chút nào nên không dám đeo nữa. Lúc tháo ra lại có chút luyến tiếc, có lẽ Tô Gia Hiệu sẽ mong cô mang nó bên ngoài nhưng chỉ là Trình Tư An không nỡ.
Lúc về đến nhà mới thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya, cả mẹ và cô đều vô cùng rón rén. Đây là một căn nhà có một tầng trông không còn mới ở trong một con hẻm cách bờ biển khoảng 300m. Hai mẹ con phải vô cùng rón rén để vào nhà mà không phải đánh thức những người đang ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-doa-huong-duong-danh-cho-em/3572832/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.