Chương trước
Chương sau
Đôi lúc, cô cũng sẽ vô thức nhớ đến cái người đã bên cạnh mình cả đêm hôm đó, cả chiếc vòng tay bằng đá. Cô nhớ đến cái tà áo măng tô bay trong gió đông, cũng nhớ đến sườn mặt đăm chiêu dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp. Trình Tư An càng nhớ đến những buổi cơm chiều, có cậu và bà nội, đây có lẽ là hình ảnh mà Trình Tư An không muốn quên nhất trong cuộc đời. Chỉ bằng hồi ức đơn giản đó cũng khiến tâm hồn cô hoàn toàn thỏa mãn.

Đang miên man suy nghĩ trong từng đợt gió biển mát lạnh, mẹ Trình đã đi đến bên cạnh từ lúc nào. Bà đến bên cạnh cầm lấy chiếc kẹp thức ăn trong tay Trình Tư An rồi đẩy vào lòng bàn tay cô điện thoại di động.

“Tô Gia Hiệu gọi đến đấy! Cậu ấy muốn con nghe máy, con có muốn không?”

“Dạ!”

Trình Tư An ngẩn ngơ một lát rồi cũng nhanh chóng cầm được thoại mẹ đưa đi ra ngoài, tránh cho mẹ Tôn nhìn thấy sẽ nói rằng cô lười biếng. Cô đi đến một cái bờ ven biển, nơi đây có một cái lối đi là bậc thang đi thẳng xuống bãi biển, Trình Tư An men theo con đường đó tìm thấy một cái thềm cao để ngồi, vừa yên tĩnh chỉ có tiếng của sóng biển và gió, vừa tránh được nhiều ánh mắt từ người khác. Mẹ cô mở sẵn cho Tư An ứng dụng gọi điện thoại, đoạn tin nhắn cuối cùng là của Tô Gia Hiệu nói rằng sẽ chờ Trình Tư An gọi đến.

Chuông chỉ vừa đổ đến hồi thứ hai, Tô Gia Hiệu đã bắt máy. Đầu dây đã kết nối, chỉ là cô căng thẳng quá, cô đã chuyển đi mấy tháng rồi cũng không có cách nào liên hệ với anh. Có phải là vô tâm lắm không, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều nhưng đến lúc đi rồi cũng không nhận được lời cảm ơn nào.

“Sao vậy, em quên tôi luôn rồi hả?”

Đầu dây bên kia chờ một lúc không có thấy ai trả lời, đoán là Trình Tư An gọi tới. Chắc là lâu quá không có nói chuyện nên cô hơi ngại nên mới kiên nhẫn chờ một lúc nhưng không đáng kể.

Giọng nói của Tô Gia Hiệu vang lên qua loa điện thoại cũ hơi rè nhưng trầm và ấm. Anh vẫn luôn dịu dàng như thế.

“Em không có quên chú, thật đó. Chỉ là không có cách nào liên lạc với chú.”

Trình Tư An vội vàng trả lời, chỉ sợ rằng đây dây bên kia hiểu lầm. Cô vẫn luôn giữ bên mình và thậm chí là đã ghi nhớ từ lâu rồi.

“Em đang ở đâu đấy, ngoài biển à?”

Ở đầu dây bên kia,Tô Gia Hiệu nghe được tiếng sóng biển vỗ vào nhau rì rào, hòa với một chút tiếng gió lộng bên tai.

“Ừm, ở ngoài biển, sóng to gió cũng lớn. Sau lưng còn có mùi thịt nướng và hải sản nướng thơm lắm.”

“Em kể một hồi tự nhiên cũng muốn đến đó. Thật lâu lắm rồi cũng chưa có cơ hội quay lại biển.”

“Vâng ạ! Thích lắm chú, ngày nào em cũng ngắm biển hết.”

Chỉ bằng vài câu nói, giống như đã tìm lại cảm giác trò chuyện đơn giản của những ngày trước, không cần cầu kì, không ngại ngùng sợ hãi, chỉ đơn giản là kể vài mẫu chuyện trẻ con nhưng đối phương lại tình nguyện nghe.

“Dạo này em có ổn không? Môi trường có tốt không?”

Tô Gia Hiệu mở loa ngoài ngồi trong văn phòng lớn. Anh chỉ vừa mới xử lý xong một vài hạng mục từ phía dưới đưa lên cũng như của cậu đề xuất. Trong đó, anh chú ý tới một tệp hạng mục cải tạo khu nghỉ dưỡng ở thành phố biển nơi Trình Tư An vừa mới chuyển tới. Đây không phải là hạng mục lớn tuy nhiên lại kết hợp với địa phương nhằm phát triển du lịch biển nên cũng cần thận trọng trong xây dựng và phát triển để phát huy đúng giá trị mà địa phương muốn hướng tới. Hằng năm, nơi đây vẫn gửi đến một vài báo cáo của công trình có mức doanh thu rất khả quan. Ngoài mặt tận dụng thời cơ và phát triển du lịch, nơi đây có mức độ thu hút du lịch tốt và tăng trưởng đều qua từng quý. Nắm bắt được tình hình đó, một số công ty, tập đoàn cùng ngành hoặc khác ngành cũng muốn chen một chân vào loại hình bất động sản này. Chỉ là năng suất của La Di Trạch và sự phối hợp nhịp nhàng của cả hai thành công dành về sự án kết hợp này. Thuận lợi thực hiện một công đôi chuyện, tăng doanh thu và tăng độ phủ cho tập đoàn.

Nếu phát triển thuận lợi, anh sẽ có cơ hội đến thành phố đó để khảo sát một thời gian. Có lẽ đây là dịp vô cùng thuận lợi để đến thăm Trình Tư An.

“Dạ tốt ạ, môi trường rất thích hợp để học tập.”

“Có ai bắt nạt em không?”

Trình Tư An khẽ cười trả lời lại “Dạ không ạ, em và bạn cùng lớp hòa hợp lắm, họ còn rủ em đi bơi nữa đó.”

Tô Gia Hiệu dường như an tâm hơn được phần nào, chỉ còn sót lại một vấn đề nhưng có lẽ vì sợ con bé sẽ buồn và tủi thân nên đành nuốt lại vào trong lòng, chờ một dịp thích hợp sẽ hỏi mẹ Trình thì hơn.

“Em thấy tốt là được, nếu ai bắt nạt cháu phải nói với mẹ ngay đấy, còn không muốn hãy gọi cho tôi, được không?”

“Dạ, em nhớ mà.”

“Em có muốn tôi đến thăm em không?”

Âm thanh trầm ấp đó khẽ len lỏi cuốn lấy trái tim thiếu nữ trong chốc lát. Dường như Trình Tư An bị mê hoặc bởi lời nói đó, giống như tâm tư trống rỗng mà bản thân cất giấu suốt thời gian qua bị anh nhìn thấu nhưng lại cẩn thận không vạch trần ra.

Khoảng lặng hiện ra trong chốc lát giữa hai người. Tô Gia Hiệu kiên nhẫn giữ máy bên tai chờ đợi đáp án của cô. Thật ra dù cho Tư An có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ ghé qua đó một lần chỉ là đổi đi hình thức khác theo nguyện vọng của cô mà thôi.

“Thôi ạ, như vậy thì phiền chú quá. Em ở đây rất tốt. Bây giờ cháu phải trở về rồi, chú nhớ ăn cơm đúng bữa đấy.”

Không để Tô Gia Hiệu nói lời nào cô nhanh chóng dập máy. Đầu dây bên kia đột nhiên âm báo cuộc gọi kết thúc. Hành động này, anh cũng đã có suy đoán từ trước nên cũng không quá bất ngờ hay trách móc Trình Tư An.

Để có thể đến đó công tác, hạng mục này cần được nhanh chóng đẩy lên trên. Ngay tối buổi chiều đó, Tô Gia Hiệu đưa một bản báo cáo cho trợ lý trước hết là thông báo cho La Di Trạch về việc đẩy tiến độ dự án Vịnh Giang Thành. La Di Trạch cũng cảm thấy đây không phải là hạng mục cần thiết gấp gáp như thế.

Nội dung trình bày trong bản báo cáo bao gồm tính cấp thiết và gấp rút của việc đẩy dự án Giang Thành này lên trên. Với ngành du lịch thương mại, cạnh tranh giữa các khu nghỉ dưỡng là vô cùng khốc liệt, sinh sau đẻ muộn có lẽ sẽ gặp nhiều bất lợi. Hơn hết, Vịnh Giang Thành ban đầu là miếng mồi thơm trong việc chuyển mình của thị trường dịch vụ du lịch. Phía bên, bác của anh ngay từ ban đầu cũng đã nhắm tới Vịnh Giang Thành, chỉ là chậm một bước. Vịnh Giang Thành thuận lợi sẽ là cái mác lớn cho Tô Thị phát triển trong ngành dịch vụ du lịch. Trong buổi tối đó, Tô Gia Hiệu ra ngoài cùng trợ lý đến một bữa tiệc xã giao. Tô Thị hiện nay nhìn như mãnh thú lao vào thị trường chưa bao giờ ngừng nghỉ nhưng nội bộ bên trong đã sớm không còn sự đồng nhất từ khi gia chủ và người kế thừa mặc định rời đi. Mảnh của cải béo bở này khiến ai có liên quan cũng tranh nhau xâu xé một phen.

Bộ mặt này nếu quá rầm rộ bên ngoài thì không có lợi đối với Tô Thị. Là người giữ nhiều cổ phiếu và có tên trong bản di chúc. Tô Gia Hiệu hoàn toàn đủ điều kiện pháp lý nhưng cái bị nghi ngờ nhất chính là tuổi đời quá trẻ so với ngành của anh. Đây cũng là cái cớ để Hội đồng quản trị sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ của anh bất kỳ lúc nào. Hiện nay, chính vì thế mà vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị được để trống bởi vì chuyện đó mà người tạm thời giữ vai trò thay thế là bằng hữu của gia chủ, Phó Thời Nghiêm, người luôn giữ vai trò trung lập trong hội đồng.

Lúc ở nước ngoài, Tô Gia Hiệu mất hai năm rưỡi trong chương trình học vượt để nhanh chóng tốt nghiệp. Lại mất thêm hai năm để hoàn thành nốt văn bằng thạc sĩ. Bên cạnh thời gian học tập, anh là gia nhập thị trường tài chính như một nhà nghiên cứu kiểm soát rủi ro. Đối với Tô Gia Hiệu, 5 năm rưỡi bên Hoa Kỳ là một cuộc chạy đua. Phải chạy để chứng minh bản thân, để tìm chỗ đứng, phải ghi dấu ấn. Việc không cho phép bản thân mình thất bại là cái cớ duy nhất để anh nỗ lực không ngừng nghỉ như một cái máy. Từ trước đến nay, việc anh giỏi nhất chính là kiểm soát rủi ro, chưa từng có sai sót.

Dù là thế, so với các nhà làm kinh doanh lão làng trên thị trường, Tô Gia Hiệu vẫn chưa là ai ngoài cái mác người nắm nhiều cổ phần nhất ở Tô Thị nhưng bị bác bỏ vì tuổi đời còn quá trẻ.

Tô Gia Hiệu mang theo giấy mời tới một bữa tiệc xã giao long trọng tại trung tâm thành phố. Vừa vào đến cửa, phục vụ đã nhanh chóng mang ra cho anh một ly rượu trắng vàng nhạt nhạt. Trước giờ anh luôn không thích rượu bia, nhưng ở trong ngành và giới thượng lưu đây là loại đồ uống cần thiết để bàn công việc.

“A ha là Tô tổng! Nghe danh đã lâu, tuổi trẻ tài cao.”

Chỉ vừa vào một chốc, bóng dáng người đàn ông cao lớn mặc bộ suit xanh đen đậm màu đi tới chào hỏi. Trông ông ra già dặn và lão luyện, dường như không có bất kì sự vô phép nào.

Tô Gia Hiệu cong môi cười nhẹ. Bàn tay đang buông bên mép suit mạnh mẽ đón lấy cái bắt tay của đối phương. Hoàn toàn giữ được dáng vẻ lịch thiệp mà mạnh mẽ.“Khương tổng đã quá khen, tôi không dám nhận!”

“Đừng nói như thế, cậu chỉ vừa mới về nước mà đã làm trong giới chao đảo rồi.”

Mấy lời khen ngợi lả lơi cũng là nét đặc trưng của một buổi xã giao thông thường nhưng lại không được phép khinh suất. Đối với giới kinh doanh, từng câu từng chữ đều mang dụng ý.

“Cũng không thể so sánh với sự già dặn của Khương tổng đây.”

Tay phải anh cầm ly rượu có màu vàng nhạt, thỉnh thoảng nói chuyện sẽ cụng ly vào đối phương, bầu không khí có vẻ hòa hợp nhưng mang đậm mùi thuốc súng. Bạn bè đối tác trên thương trường của Tô Gia Hiệu không quá nhiều, nhưng đối thủ lại rất nhiều. Với các quản lý trước đây của gia chủ chính là không ngần ngại với bất kì một ai nên vô hình chung tạo ra rất nhiều xung đột. Có lẽ từ ngày anh tiến vào, phương hướng cũng đã thay đổi ít nhiều. Trong tình hình rối rắm nội bộ như hiện tại của Tô thị, việc có quá nhiều kẻ thù nhăm nhe rất nguy hiểm. Chính vì thế mà đối sách xã giao hòa nhã được ưu tiên.

Mất mấy phút sau, lần lượt nhiều người khác cũng đến chào hỏi theo lẽ thông thường, Tô Gia Hiệu hiện tại là nhân vật hấp dẫn để kết giao thông gia, bởi vì một bản di chúc rất tiềm lực. Tô thị có nằm trong tay anh hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Tô tổng, đây là con gái tôi vừa du học về. Hẳn cũng cùng độ tuổi với cậu.” Ánh mắt người đàn ông trung niên thành thục nhìn anh, dã tâm tự nhiên mà bị che giấu.

Tô Gia Hiệu nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh cười không chạm đến đáy mắt. Đích thị là một nụ cười xã giao tiêu chuẩn. Vô cùng lịch thiệp gật đầu với cô gái đứng đối diện như một lời chào hỏi.

“Cảm ơn chủ tịch Khương đã để tâm.”

Cô gái ở bên cạnh mặc bộ lễ phục màu trắng kiểu dáng trễ vai ôm sát đường cong mảnh mai, đuôi váy xẻ làm lộ ra đôi chân trắng noãn ngọc ngà. Điểm trên váy là hạt ngọc trai thanh lịch, không quá cầu kỳ nhưng lại thanh lịch và phù hợp với thân phận, khí chất mà cô gái đang có. Cô chủ động, nâng ly rượu trên tay tiến đến.

“Nghe danh Tô tổng đã lâu hôm nay mới có cơ hội gặp mặt. Đúng là anh tuấn như lời đồn.”

Anh khẽ cười chạm ly với cô gái đó “Khương tiểu thư khách khí rồi, cũng không thể so được với khí chất của cô.”

Khương Đình nhìn người đàn ông ở đối diện, cô trước nay luôn được nhận xét là người thông minh, lý trí không thua kém bất kỳ người đàn ông nào trên thương trường. Chỉ là Tô Gia Hiệu khiến cô cảm thấy thú vị mà muốn chơi đùa.

“Nghe nói Tô tổng đang muốn tiến hành Vịnh Giang Thành? Không biết có cơ hội nào cùng bàn luận một chút không?”

Một chút ý nghĩ lóe lên nhưng không quá lâu liền bị che giấu đi. Anh nghiêng đầu nhìn trợ lý ở sau lưng ra hiệu. Trợ lý sau lưng nhanh chóng rút một tờ danh thiếp đưa đến trước mặt Khương tiểu thư “Đây là danh thiếp của tôi, bất cứ khi nào đều có thể liên hệ.”

Sau buổi tiệc xã giao, Tô Gia Hiệu uống không ít rượu, thần sắc thâm trầm hơn lúc bình thường một chút. Anh ngồi trong xe, tư thế ngay ngắn không mang áp bức hay cường ngạnh nào. Ánh mắt vô định nhìn ra phía cửa sổ, mông lung suy nghĩ.

Giá trị của sự tồn tại này là gì? Là kiếm thật nhiều tiền, đánh đổi bằng tình cảm, sự chân thành, bán đi linh hồn cho những điều phù phiếm mà bản thân coi là chân lý của cuộc sống.

Một gia thế hiển hách, một chỗ đứng được định đoạt sẵn, một công việc mà mọi người hằng mong ước. Có trong tay khối tải sản khổng lồ, là đối tượng liên hôn tiềm năng nhất trong giới. Mà điều thật sự anh muốn là gì?

Tô Gia Hiệu từng oán ông trời vì sao cướp mất đi gia đình thật sự của anh. Có phải nếu như bố mẹ anh còn trên đời, họ sẽ luôn cho anh sự chân thành, sự tôn trọng, hơi ấm gia đình và hơn thế là bữa cơm ấm áp để gạt đi hết mọi phiền não trên đời. Trải qua bao nhiêu bữa cơm, anh vẫn luôn nhớ đến bữa cơm tối cuối cùng đó mà hiện tại có thêm một bữa cơm cuối cùng ở căn hộ tập thể ở vùng ngoại ô đó. Anh chán ghét những bữa tiệc xã giao thâu đêm suốt sáng, ghét mùi rượu chỉ ngửi thôi cũng thấy khó chịu, ghét cả những nụ cười giả tạo không thật tâm, những ánh mắt tham vọng, những cuộc trò chuyện giương cung bạt kiếm. Tô Gia Hiệu dưới sự dạy dỗ của ba Tô là một người đề cao sự chân thành và yếu tố gia đình. Anh gần như có quan điểm như ba Tô nên luôn cảm thấy đồng tình vì sao mà ông rút lui khỏi ngành, chọn cuộc sống bình dị bên người vợ của mình.

“Tô tổng, bây giờ ngài muốn đi đến đâu?”

Đi đâu? Chính anh cũng không biết nơi đâu sẽ là nơi hoàn toàn thuộc về mình nữa.

Người có trong tay tưởng như là tất cả nhưng thật ra lại chẳng có được điều mà mình muốn.

Một hồi sau, Tô Gia Hiệu thu hồi ánh mắt trở về, hơi thở nặng nề nói “Quay về khu Ôn Ninh.”

Hồi còn ở nước ngoài, Tô Gia Hiệu luôn trong trạng thái chạy đua và làm việc đến sức cùng lực kiệt. Những lúc thời tiết mùa đông giá rét, anh lên cơn sốt miên man nhưng vẫn cố gắng một tay truyền nước một tay gõ máy liên tục trong bệnh viện. Dường như chưa từng ngừng nghỉ một giây một phút nào. Anh sợ bản thân mình thua kém với những gì mà người thân để lại, anh sợ mình thất bại, hèn nhát, yếu đuối, anh sợ mỗi giây mỗi phút trôi qua mình sẽ bỏ lỡ một cơ hội. Cơ thể anh tâm hồn anh suy kiệt bởi những kỳ vọng, những mong muốn và trách nhiệm của người khác gán ghép lên trên người. Đến khi trở về nước, Tô Gia Hiệu nhận được thêm một tờ giấy trong hồ sơ “trầm cảm đi kèm rối loạn lo âu - giai đoạn lui bệnh một phần”. (*)

(*) Trầm cảm có 3 giai đoạn, ở giai đoạn 2 thường đi kèm theo rối loạn lo âu hoặc rối loạn lưỡng cực. Ở đây mình chọn rối loạn lo âu để phù hợp với hoàn cảnh của anh nhà. Trong chẩn đoán các rối loạn tâm thần cần phải đảm bảo hai tiêu chí quyết định là số triệu chứng và thời gian.

Ví dụ như ở rối loạn trầm cảm phải đảm bảo ít nhất 5 trong những triệu chứng sau, xuất hiện cùng lúc, kéo dài 2 tuần làm thay đổi so với hoạt động trước đó; ít nhất một trong các triệu chứng phải là: (1) khí sắc trầm cảm, (2) mất hứng thú hoặc mất vui.

Mà ở giai đoạn lui bệnh, triệu chứng của thân chủ chỉ còn 3-4 thì chưa đủ điều kiện chẩn đoán xác lập hội chứng. Ở thời gian này có thể thân chủ tự điều chỉnh hoặc có sự giám sát của chuyên gia tâm lý lâm sàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.