Buổi trưa hôm đó, mẹ của Trình Tư An cũng vội vã đến. Sự xa cách mấy năm đã mai một đi tình cảm mẹ con vốn có. Người mẹ nhìn đứa con gái mà mình đã không gặp từ lâu, một chút áy náy và tự trách nhen nhóm trong lòng. Bà ngước nhìn cậu thanh niên bên cạnh, tất nhiên là không hề biết mối quan hệ của cậu ấy và Trình Tư An.
Thủ tục nhận lại người thân và đưa về cho gia đình làm ma chay diễn ra suôn sẻ. Trong buổi chiều hôm ấy, Tô Gia Hiệu đã an toàn đưa cả hai mẹ con về lại khu tập thể. Những ngày đầu năm mới tiếp đó, nhà Tư An ảm đảm. Mẹ cô cũng không có làm một cái lễ quá lớn cho nên cũng yên ắng mà qua đi. Tô Gia Hiệu buổi chiều nào cũng sẽ đến nhà cô, thắp cho bà của An một nén hương khói trong nhà.
Qua đi mấy ngày đó, tâm trạng của con bé cũng ổn định hơn một chút, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là mịt mờ sương mù không thể nhìn thấu. Trình Tư An tiễn Tô Gia Hiệu xuống dưới cổng.
"Anh đi về cẩn thận nhé!"
Tô Gia Hiệu không đành lòng nhìn cô bé như thế. Cảm xúc khi mất đi người thân thật sự là điều đau buồn và đáng tiếc nhất trong đời người, nhưng nó lại là thứ mà ai cũng sẽ phải trải qua. Một đời người tuy dài, nhưng cũng là ngắn ngủi, sự ra đi của những người xung quanh luôn là một ẩn số không thể lường trước được. Năm ấy, ba mẹ anh cũng ra đi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-doa-huong-duong-danh-cho-em/3572831/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.