Sau khi lấy tài liệu và xử lý một vài rắc rối từ phía công ty. Lúc anh thực sự thở ra một cái nhẹ nhõm cũng là nửa tháng không có gặp lại Trình Tư An. Tô Gia Hiệu có chút hoảng hốt, thì ra đã lâu vậy rồi anh không có tới tìm Trình Tư An, cô sẽ quên anh chứ?
Thời tiết của những tháng ngày cuối năm khắc nghiệt. Cái lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách của thành phố, phủ lên đó một lớp sương trắng mờ ảo. Tô Gia Hiệu trước giờ luôn thích mặc thể loại áo cổ lọ, hoặc áo sơ mi cùng với chiếc măng tô dài. Hôm nay nhiệt độ thấp hơn mọi ngày nên anh có thêm một cái khăn choàng cổ bằng len màu nâu cà phê.
Sáu giờ sáng, Tô Gia Hiệu lái xe ra ngoại thành. Anh nhớ thì chắc là bảy giờ, con bé sẽ đi mua đồ ăn sáng cho nên cứ đến trước khu chung cư tập thể chờ là sẽ gặp.
Đã nửa tháng rồi, anh chưa cùng Trình Tư An ăn cơm.
Buổi sáng sớm của ngày cuối tuần, Trình Tư An vẫn thức dậy sớm như mọi hôm.
"Hôm nay bà muốn ăn cái gì?"
Bà của An ngồi trên ghế cười nói.
"Bà ăn gì cũng được, con thích ăn cái gì thì mua cái đó."
Trình Tư An gật đầu, buổi sáng lạnh lẽo, một chén cháo nóng là tốt nhất. Cô mặc một cái áo len màu cam cổ tròn với một cái quần jeans dài. Bên ngoài khoác thêm một cái áo bông dày. Tư An là người sợ lạnh, chỉ nhiêu đây bộ quần áo cũng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-doa-huong-duong-danh-cho-em/3572829/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.