Ngày hôm đó, Tô Gia Hiệu vừa trở về từ nhà chính. Vốn là chẳng muốn đến đây, nhưng bởi vì ông cậu nói rằng trong phòng của lão gia còn có một vài sổ sách, trước lúc mất vẫn luôn để đó.
Ông cậu, La Di Trạch ban đầu chẳng có tí thiện cảm nào lại là người giúp đỡ anh nhiều. Lúc ở bên cạnh, rất hiếm khi nói chuyện phiếm nhưng một câu nói đều rất đáng suy nghĩ. Hai người luôn là cộng sự tốt của nhau.
La Di Trạch là em trai của mẹ anh. Sinh sau đẻ muộn nên cũng còn khá trẻ. Hắn cũng vừa mới lập gia đình. Tính tình trước giờ luôn trầm ổn, đôi lúc lại cứng nhắc đến đáng ghét nhưng tuyệt đối không phải là người vô dụng. Hắn cùng ba Tô giống như thầy trò. Ba Tô hồi còn sống luôn đối đãi với người nhà mẹ Tô rất tốt, nhất là đối với La Di Trạch, hết lòng nâng đỡ.
Hắn là người xuất ngoại trước Tô Gia Hiệu. Hoạt động tài chính bên đó một thời gian, sự kiện ba mẹ Tô mất liền quay về. Ba Tô luôn là người xử trí chu toàn, luôn nghĩ mẹ Tô vì theo mình mà cực khổ. Ông hết mực chu toàn cho gia đình mẹ Tô. Trong đó là bao gồm cổ phần và vị trí trong sản nghiệp của ông.
La Di Trạch trở về nhận món ân huệ cuối cùng từ ba Tô. Hắn hoạt động tài chính ở nước ngoài rất sôi nổi, nên việc được kế thừa một vị trí nào đó trong sản nghiệp cũng không mấy ai có ý kiến.
Mà một thời gian sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-doa-huong-duong-danh-cho-em/3572828/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.