Thanh xuân trôi qua tựa như một cơn gió, nhưng đó là một cơn gió mát lành, luôn để lại những dư vị ngọt ngào trong lòng mỗi người. Tình yêu tuổi thanh xuân thường nhẹ nhàng, chân thật, không đầy toan tính như tình yêu của người lớn. Nó khiến ta cảm thấy thật đáng trân trọng. Thảo Vi từng cho rằng thời gian là loại bảo hiểm tốt nhất cho tình yêu, bởi vì ở bên nhau càng lâu con người sẽ càng thấu hiểu nhau. Nhưng mà cô lại quên mất rằng thời gian vốn dĩ không đáng tin cậy. Nó cướp đi thanh xuân của người con gái, rèn dũa sự bản lĩnh của người con trai. Thời gian làm hai người yêu nhau thành hai vecto ngược hướng càng đi càng xa.
Có lẽ dù là thấu hiểu đến mấy người với người vẫn có những khoảng cách mà đối phương chẳng thể chạm đến... Thảo Vi nhìn Hoàng Quân đến ngẩn người. Người trước mặt có phải là anh không? Chàng trai thư sinh dịu dàng với nụ cười chân thành. Chàng trai từng hứa sẽ chăm sóc cô cả đời, dẫu biết lời hứa của đàn ông chẳng đáng tin chút nào nhưng với Hoàng Quân cô luôn có một sự tin tưởng không nghi kỵ. Cô luôn tin tưởng anh sẽ không giống với những người đàn ông khác, bỏ rơi cô. Nhưng mà chuyện trước mặt là sao? Dù có dối lừa trái tim mình thế nào thì đến phút này cô cũng hiểu một điều. Anh bỏ rơi cô thật rồi...