“Nếu quá khứ của em chẳng có vết nhơ còn hiện tại của anh không có vướng bận thì chắc có lẽ tương lai chúng ta có thể bước chung đường.”
Năm đó hơn hai mươi đối với Thảo Vi chuyện không thể có con chỉ làm cô sợ hãi, cùng tự ti, nhưng hai tám tuổi đó lại là một suy nghĩ khác. Là hối hận là thất vọng, vì tuổi trẻ mà đánh mất quá nhiều.
“Do cô ấy ăn phải đồ ăn không hợp vệ sinh thôi.” Hoàng Quân nói ra nguyên nhân cô bị nôn oẹo, nếu anh đoán không nhầm cô lại ăn đồ ăn ở mấy quán ven hồ. Nơi đó thức ăn rất không được sạch sẽ không cẩn thận còn có thể gây ngộ độc.
Thật không ngờ cuối cùng hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.
Nhìn dáng vẻ quan tâm mà Vũ Lâm dành cho cô, chắc hẳn hai người đã quay lại.
Trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng mà anh cũng thực sự mong cô sẽ hạnh phúc.
“Cậu có chắc không, có khi nào con bé có..không.” Ông Tân bỏ dở câu nói nhưng mọi người đều có thể hiểu rõ.
Khi mà Hoàng Quân còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Mike hét lên: “Làm sao có thể.” Mike gần như muốn điên lên anh làm sao có thể chấp nhận chuyện cô có con với đứa con hoang kia.
Hoàng Quân nhìn biểu hiện của Mike cũng gật đầu tán thành.
“Đúng vậy Thảo Vi làm sao mà có thể có con chứ, nếu không sao lại bị bác sỹ Quân bỏ rơi cơ chứ.” Đứng một bên quan sát lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-trong-tim-chung-ta-deu-la-yeu/2398327/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.