Mộ Thanh nở nụ cười, Nhan Thấm thậm chí có thể thấy được sự hờ hững trong mắt khi anh ta cười, anh ta bỏ ly xuống, cả người tỏ ra mệt mỏi lười biếng: "Ai cũng bảo cô thân thiết với nhà họ Cố, bây giờ trông thấy, ngược lại còn không bằng một người chết, chẳng trách Cố Diễn Sinh kết hôn được mấy ngày đã ra ngoài phát triển."
Nhan Thấm đứng dậy, đến nỗi không cẩn thận làm đổ cái ly: "Mộ Thanh, chiêu này anh chơi đẹp quá đấy." Mỗi câu mỗi từ của cô như được rít ra từ kẽ răng, Mộ Thanh cách cô một cái bàn, tự nhiên nhìn thấy điểm sáng trong mắt cô, nó giống như một ngọn lửa, Nhan Thấm hoang mang rối loạn bỏ đi, cánh cửa sắt sau lưng liền bị người giúp việc đóng lại, ngoài ba vòng vây của cảnh sát, Cố Diễn Sinh ngồi trong xe, lái xe biết ý hạ cửa sổ xe xuống, Nhan Thấm thấy Cố Diễn Sinh cười mỉm lười biếng với cô.
"Xem xem, nếu có thắc mắc gì về chuyện của Mộ Lương, hỏi anh là được, cần gì phiền phức người ngoài, bị người ta mưu hại cũng không biết." Cố Diễn Sinh chống cằm, không tức giận chút nào, cầm điện thoại vẫn đang mở ném ra ngoài xe, anh vươn tay ra, cánh tay trắng thon dài, bên dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng.
Nhan Thấm ngẩng đầu lên, là ánh mặt trời ấm áp, mắt cô to, giờ tràn ngập nước mắt, cô chớp một cái, sau đó nhắm lại: "Hai ta là bạn thanh mai trúc mã nhiều năm, anh cũng có thể bày mưu mô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373301/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.