Cố Diễn Sinh chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì mình đã làm, dù mọi người ngăn cản, anh cũng muốn giành lấy kết quả thắng bại, ngày trước Nhan Thấm từng mắng anh vì cái tính này, khi đó Cố Diễn Sinh đánh nhau với một cậu bé, cậu bé kia bị đánh phải nhập viện, mọi người đều khuyên Cố Diễn Sinh nên bớt cái tính đó đi.
Tuy chuyện này dựa vào thế lực nhà anh dễ dàng giải quyết, chẳng qua phải nhường chút mặt mũi cho gia đình bên kia để yên ổn, Cố Diễn Sinh bướng bỉnh bất tuân, không chịu cúi đầu, Nhan Thấm hết lời ngon ngọt, lại nói chuyện này cũng do Cố Diễn Sinh sai, dựa vào cái gì không đi xin lỗi, lúc ấy Cố Diễn Sinh ngồi trên ban công, cười như không cười, Nhan Thấm vĩnh viễn ghi nhớ hình ảnh Cố Diễn Sinh ngày đó, anh nghiêng đầu, phía sau như có hàng nghìn ánh sáng rực rỡ: "Dù chết, anh cũng không hối hận về bất cứ chuyện gì mình làm, chuyện mà anh đã kiên định, người ngoài không chấp nhận cũng phải chấp nhận."
Nhan Thấm hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
Cố Diễn Sinh đi rồi trong nhà liền trống trải, người giúp việc nhà anh như một âm hồn, qua lại không tiếng động, Nhan Thấm bụm trán, dường như có nước mắt sượt qua đầu ngón tay, người quản gia xuất hiện bình tĩnh lễ độ: "Phu nhân, thiếu gia nói tối nay sẽ không về, phu nhân đi ngủ trước."
Nhan Thấm nghiêng đầu nhìn người trước mặt, là một người lớn tuổi, làm việc nhiều năm trong nhà họ Cố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-quan-hon/2373303/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.