Vào đêm, không khí trên núi lạnh và cũ kỹ.
Quay phim đến khoảng tám chín giờ, Vương Đạt An cuối cùng cũng chịu kết thúc để cho họ ăn cơm, mọi người trong đoàn đều mệt mỏi thở dài, xoa bóp đống cơ bắp đã đau nhức.
Hồ Già và Lý Tưởng lấy cơm rồi tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Lý Tưởng mở hộp cơm, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, trong hộp cơm có hai món mặn hai món chay, món mặn lại là món khoai tây bò hầm và thịt kho tàu, cô gắp miếng thịt lên ăn rồi nói với Hồ Già: "Hóa ra đây là bữa cuối cùng, chất lượng đồ ăn cứ phải gọi là tăng lên trời."
Hồ Già nhai miếng bò mềm nhũn, híp mắt gật gật đầu: "Hương vị đúng là không tệ, ăn xong còn thấy tiếc nuối."
Lý Tưởng dùng đũa xiên miếng khoai tây, vẽ vòng tròn rồi hỏi cô: "Tiếc nuối? Cô thấy tiếc nuối cái gì, đoàn phim này, hay bữa ăn này?"
Hồ Già bị cô nhìn thấu tâm tư nên cũng nhe răng cười: "Là đoàn làm phim này, được chưa?" Nói xong, tầm mắt cô nhìn ra ngoài, lần quay phim này ở một đỉnh núi, nhà xe cũng không lên được, dù là đạo diễn hay diễn viên chính đều phải ngồi xổm ăn cơm hộp ở đây, gió núi mạnh mẽ thổi qua, lá cây cuộn thành sóng, vạt áo của mọi người đều bay phần phật. Trước cảnh tượng này, Hồ Già khẽ nói một câu: "Đúng là gió thổi cỏ rạp xuống, thấy bò dê." (*)(*Câu gốc là: 风吹草低见牛羊啊 (Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương),lấy từ bài Sắc Lặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3739353/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.