Quay phim đến khoảng tám chín giờ, Vương Đạt An cuối cùng cũng chịu kết thúc để cho họ ăn cơm, mọi người trong đoàn đều mệt mỏi thở dài, xoa bóp đống cơ bắp đã đau nhức.
Hồ Già và Lý Tưởng lấy cơm rồi tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Lý Tưởng mở hộp cơm, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, trong hộp cơm có hai món mặn hai món chay, món mặn lại là món khoai tây bò hầm và thịt kho tàu, cô gắp miếng thịt lên ăn rồi nói với Hồ Già: "Hóa ra đây là bữa cuối cùng, chất lượng đồ ăn cứ phải gọi là tăng lên trời."
Hồ Già nhai miếng bò mềm nhũn, híp mắt gật gật đầu: "Hương vị đúng là không tệ, ăn xong còn thấy tiếc nuối."
Lý Tưởng dùng đũa xiên miếng khoai tây, vẽ vòng tròn rồi hỏi cô: "Tiếc nuối? Cô thấy tiếc nuối cái gì, đoàn phim này, hay bữa ăn này?"
Hồ Già bị cô nhìn thấu tâm tư nên cũng nhe răng cười: "Là đoàn làm phim này, được chưa?" Nói xong, tầm mắt cô nhìn ra ngoài, lần quay phim này ở một đỉnh núi, nhà xe cũng không lên được, dù là đạo diễn hay diễn viên chính đều phải ngồi xổm ăn cơm hộp ở đây, gió núi mạnh mẽ thổi qua, lá cây cuộn thành sóng, vạt áo của mọi người đều bay phần phật. Trước cảnh tượng này, Hồ Già khẽ nói một câu: "Đúng là gió thổi cỏ rạp xuống, thấy bò dê." (*)(*Câu gốc là: 风吹草低见牛羊啊 (Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương),lấy từ bài Sắc Lặc ca, một bài dân ca nổi tiếng của Trung Quốc được sáng tác trong thời kỳ Bắc-Nam (Nam Bắc triều). Chỗ này chắc bả bị Điền Tư nhập nên tự dưng nghĩ tới thơ văn nha mấy bác =)))
Canh Kỳ nghe thấy lời cô liền bật cười.
Cô ấy vốn ngồi cũng không xa họ lắm, Hồ Già nhìn qua, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Canh Kỳ.
Canh Kỳ vẫn nhớ Hồ Già, cô ấy chủ động hỏi: "Trông em có vẻ rất trẻ, vẫn còn đang đi học à?"
Hồ Già ngập ngừng hai ba giây rồi mới trả lời: "Vâng, em đang học lớp 12." Canh Kỳ hỏi cô: "Em là sinh viên diễn xuất à?" Hồ Già gật đầu. Canh Kỳ lại hỏi: "Sắp thi đại học rồi phải không, định thi trường nào vậy?" Hồ Già thành thật nói: "Em muốn thi Học viện Điện ảnh." Canh Kỳ đánh giá ngũ quan xinh đẹp và rạng rỡ của Hồ Già rồi gật đầu nói: "Được đấy, có hi vọng đó, cố gắng lên." Vừa dứt lời, Lý Tưởng cười thầm rồi huých huých Hồ Già.
Dường như đang đợi cô nói gì đó, ánh mắt Canh Kỳ vẫn dừng trên mặt Hồ Già.
Hồ Già nhìn Canh Kỳ, đột nhiên cảm thấy có vài lời cô nhất định phải nói ngay lúc này, nếu trễ thì sẽ không kịp nữa, vì vậy, Hồ Già với tay chạm vào hộp cơm, nghiêm túc hỏi: "Chị Canh, em có thể xin chữ ký của chị được không?" Canh Kỳ sững người một lúc rồi bật cười, miệng nói: "Tất nhiên là được rồi." Hồ Già xin bút dạ đen từ trợ lý đạo diễn, để Canh Kỳ ký tên lên vỏ điện thoại của mình, ngay khoảnh khắc cô ấy ký xong, Hồ Già liền vui mừng đến mày cũng nhướn lến.
Đợi Canh Kỳ đi rồi, Lý Tưởng khẽ cảm thán với cô: "Canh Kỳ cũng khá tốt đấy."
Chưa đợi Hồ Già nói gì, Lý Tưởng lại hỏi cô: "Cô thấy cô ấy trên TV hay ngoài đời đẹp hơn?"
Hồ Già nói: "Đều đẹp cả, khó so sánh lắm." Cô cúi đầu nhìn vỏ điện thoại của mình, tên của Canh Kỳ được viết lưu loát trên đó, như giúp cô ghi nhớ một giấc mơ được đóng phim điện ảnh. Trong giấc mơ ấy, sương mù thường lượn lờ trên sườn núi, đèn pha sáng chói và nóng bỏng như mặt trời, bước chân của mọi người như giẫm trên nhịp trống dồn dập, họ đang dựng nên một câu chuyện cũ âm u của ánh sáng và bóng tối.
Khi thu dọn hành lý, Điền Tư liếc thấy điện thoại của Hồ Già.
Tay anh vẫn đang giúp cô gấp quần áo, anh ngẩng đầu lên hỏi: "Sao em lại tháo vỏ điện thoại ra vậy?"
Hồ Già vẫn lười biếng nằm trên giường, cô lật người, vươn cánh tay dài, lôi vỏ điện thoại từ dưới gối ra rồi giơ cho Điền Tư xem. Anh nhìn thấy chữ ký của Canh Kỳ cũng nhướn mày mỉm cười: "Xin được chữ ký của thần tượng à?" Hồ Già gật đầu, cô biết Điền Tư cũng thích xem phim của Canh Kỳ nên liền ngân nga nói với anh: "Ghen tị không, em có chữ ký của Canh Kỳ còn anh không có."
Điền Tư không bị Hồ Già khiêu khích, anh rất sung sướng mà nói: "Ghen tị, mà cũng không ghen tị lắm, anh có chữ ký của em là đủ rồi."
Hồ Già nghe xong mà da gà nổi hết cả lên, cô dùng chân đá đá anh.
Điền Tư lại tóm lấy mắt cá chân cô, hai người đùa giỡn một lúc, Hồ Già lại ngáp dài rồi nằm lại xuống giường.
Anh xoa xoa đầu cô rồi nói với cô: "Không ngủ nữa được không? Ngủ nữa thì sẽ không kịp tàu cao tốc đâu, taxi sắp đến rồi."
Hồ Già đành phải mở mắt, trong lòng đếm ngược vài giây rồi lật người trên giường ngồi dậy. Hai người ngồi xe ba bốn tiếng đồng hồ mới đến ga tàu cao tốc, sau khi vào ga, Hồ Già nhìn đám đông dày đặc rồi thở hắt ra một hơi, cô cảm thấy mình như một con cá mòi, bị nhét vào cái hộp lớn là ga tàu cao tốc này.
Đối mặt với cảnh tượng đông nghịt ở trước mắt, cô đành quay sang than thở với Điền Tư: "Đông người quá."
Điền Tư gật đầu: "Bây giờ là dịp cao điểm về quê ăn Tết mà."
Bây giờ đã là dịp cao điểm về quê ăn Tết rồi.
Hồ Già thầm nghĩ trong lòng một lúc, cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, đến mức cô còn chưa kịp trở tay.
Ngày mai là đêm giao thừa, lúc này trong toa tàu cao tốc toàn là những người về quê, già trẻ lớn bé nói chuyện râm ran, tay xách nách mang đồ Tết đỏ chót, không có chỗ để thì đành để ở dưới chân, trẻ con bám trên ghế, miệng ngậm kẹo sữa, nũng nịu gọi mẹ gọi bố. Hồ Già nhìn những gia đình hòa thuận vui vẻ này, trong lòng bỗng nghĩ đến Lý Huệ Quân, không biết bây giờ bà đang làm gì nhỉ?
Hồ Già nghĩ, có lẽ bà ấy đang mua quýt.
Cô nhớ Lý Huệ Quân rất thích ăn quýt, mỗi năm vào thời điểm này đều mua rất nhiều.
Lý Huệ Quân lười, không thích đi thăm họ hàng, cũng không có họ hàng để đến nhà họ chơi. Mỗi năm Tết đến, Hồ Già đều cuộn tròn trong nhà cùng với Lý Huệ Quân xem tivi, ăn quýt, ngày tháng cứ thế trôi qua một cách lười biếng. Mâm cơm đêm giao thừa của họ cũng rất bình dân, cua đồng xào bánh gạo, cá hun khói bản địa, rau trộn thập cẩm, gà luộc mua ở cửa hàng đồ nguội dưới lầu, thêm một nồi lẩu gia đình, cứ thế xoay vòng, bọn họ có thể ăn từ đêm 30 đến mùng 3 Tết, cuối cùng ăn đến mức Lý Huệ Quân đau bụng.
Nghĩ đến đây, Hồ Già liền khẽ bật cười.
Tàu sắp đến Dũng Thành rồi, bên ngoài trời tối đen như nước hồ sâu thẳm, Hồ Già rũ mắt, trên gương mặt là vẻ có chút chua xót.
Điền Tư nhìn cô, tay anh không nhịn được mà xoa lên gương mặt cô, động tác cực kỳ dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ như lông vũ: "Nhớ nhà à?"
Hồ Già biết nhà mà anh nói đến là căn nhà có Lý Huệ Quân, cô không nói gì, cũng không gật đầu, chỉ khẽ ngẩng đầu rồi hôn lên môi anh. Toa tàu ồn ào và náo nhiệt, có người cãi nhau, có người cười lớn, có người gọi điện thoại, họ nấp trong ghế ngồi, kiềm chế mà dịu dàng hôn nhau, đó là là nụ hôn an ủi.
Hai người về đến khu Long Loan.
Lâu rồi không về, Hồ Già không cảm thấy xa lạ, cô biết đây cũng là nhà của mình.
Hồ Già quen thuộc lượn vào phòng ngủ, đẩy băng "Basic Instinct" của Sharon Stone vào đầu video, phim bắt đầu, cô dựa đầu giường rồi thản nhiên xem. Điền Tư bước vào, cô cười với anh, động tác nũng nịu vươn tay về phía anh, khẽ nói: "Muốn em không?" Trong nhà mở lò sưởi, hai người rất nhanh chóng đã cởi sạch quần áo, Hồ Già muốn Điền Tư dùng sức, anh thật sự đâm cô đến ướt đẫm, Hồ Già thở hổn hển, cơ thể mất đi quyền chủ đạo, cô như bị Điền Tư khống chế, cảm giác này thật kỳ lạ.
"Ưm a... ưm, Điền Tư... ôm em... ha a, sắp đến rồi..."
Hồ Già không nói lời dâm đãng, cô nói năng một cách đứt quãng, Điền Tư ôm cô chặt hơn, dương vật phập phập rút ra rồi lại đâm vào.
Bụng dưới cô có loại khoái cảm hỗn loạn đang lưu chuyển, Hồ Già khó chịu co gót chân, tay thì như cào rách lưng Điền Tư, hận không thể cắn anh đến chảy máu. Điền Tư cẩn thận hôn lên mắt cô, cô run rẩy, hạch hoa trên lỗ nhỏ thì càng sưng càng đỏ, tay anh lại đi xoa nắn, niết véo nó, Hồ Già sướng đến mức vừa khóc vừa cười, Điền Tư còn hạ vai, hăng hái di chuyển bên trong cô, cự vật cứng rắn mỗi lần đều đâm vào điểm nhạy cảm của cô, cô nhíu mày, cơ thể co rút, toàn thân run rẩy, mười ngón chân cũng trở nên căng cứng.
Hồ Già lên đỉnh, bên trong cô có thứ gì đó phun ra.
Cô thu lại cũng không được, chỉ có thể đạp chân kêu ư ử, Điền Tư vẫn hôn cô, vỗ về cô.
Hồ Già làm ướt ga giường, còn làm ướt cả thảm sàn, trong phòng toàn là mùi giao hợp. Cô nằm bẹp trên giường, Điền Tư quỳ một chân, nâng đùi cô, anh cúi đầu, liếm hôn chỗ kín của cô, dùng miệng giúp cô làm sạch sẽ, lưỡi anh mềm như nhung, Hồ Già thoải mái rên rỉ, cô cúi mắt, đối diện ánh mắt nóng bỏng của Điền Tư. Liếm xong, họ lại hôn nhau, Hồ Già ngậm lấy đầu lưỡi Điền Tư, hôn anh đến đỏ mặt tía tai.
Hai người cùng nằm lười biếng trong bồn tắm.
Hồ Già sờ bọt nước, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng mình cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô nghĩ một lúc rồi quay đầu nói với Điền Tư: "Mẹ em thích ăn quýt, ngày mai anh đi mua với em nhé."
Anh nói: "Được thôi, có cần mua thêm gì nữa không?" Hồ Già lười nhác thở ra một hơi rồi rúc vào lòng Điền Tư nói: "Vậy lát nữa đến siêu thị rồi xem sao." Anh gật đầu. Hồ Già rũ mắt lắng nghe nhịp tim của Điền Tư, trong lòng cô có một cảm giác vô cùng an tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]