🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hồ Già vừa vào trung tâm thương mại đã bật cười.

Cô huých Điền Tư nói: "Lưu Đức Hoa đã rã đông xong rồi."

Điền Tư đang bỏ tiền xu vào xe đẩy nên không nghe rõ lời cô nói, anh cúi đầu, giọng điệu lên xuống rồi ừ nhẹ một tiếng, ra hiệu cô nói lại một lần nữa, Hồ Già chỉ chỉ loa phóng thanh phía trên: "Anh nghe này, đây là Lưu Đức Hoa hát Cung hỉ phát tài, mỗi năm Tết đến đều phải mở bài này, trên mạng gọi đây là Lưu Đức Hoa rã đông xong rồi, buồn cười nhỉ?" Điền Tư ngẩng đầu nghe một lúc tiếng trống chiêng và kèn suona rộn ràng, đợi đến khi Lưu Đức Hoa hát đến Cung hỉ phát tài, anh cong mắt cười: "Đúng là vậy thật, lát nữa chắc còn có Thần tài đến và Thiếu nhi Trung Quốc nữa."

Hồ Già hài lòng thở dài: "Thế này mới thực sự là Tết, lát nữa phải mua ít kẹo Từ Phúc Ký nhé."

Siêu thị đông nghịt người, Điền Tư cũng không sợ náo nhiệt.

Anh có vẻ tâm trạng rất tốt, khuôn mặt tươi tắn, vẻ mặt thư thái, tay còn lại thì dịu dàng nắm lấy tay cô.

Hồ Già nhướn mày hỏi anh: "Đi siêu thị vui vậy hả?" Điền Tư gật đầu, rồi lại bổ sung thêm: "Là đi siêu thị với em rất vui."

Cô nhìn thấy vẻ chân thành của Điền Tư cũng nhoẻn miệng cười, trong siêu thị ồn ào và đông đúc, cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình rất rộng mở, rất tươi sáng, bởi vì cô biết người yêu của mình cũng yêu cô sâu đậm, cô và anh sẽ còn có rất nhiều ngày đẹp đẽ. Hôm nay, có lẽ là vì tâm trạng quá tốt, họ mua rất nhiều thứ ở siêu thị, ngoài cherry và quýt, Điền Tư còn mua lan hồ điệp, mua lan vũ nữ, mua kim tiền, Hồ Già nói: "Thôi mà, đâu có nhiều bình hoa để cắm đến vậy đâu."

Điền Tư rất luyến tiếc bó kim tiền trong tay: "Vậy anh mua thêm cái bình hoa nữa vậy."

Đi đến khu thực phẩm tươi sống, Hồ Già liền cảm thấy hối hận rồi.

Điền Tư chăm chú nhìn bể hải sản một lúc rồi cúi đầu hỏi cô: "Dì có thích ăn hải sản không?"

Hồ Già thận trọng nói: "Thích thì thích, nhưng cũng đừng mua nhiều quá, em không thể mua cả tủ đông ở đây được đâu."

Điền Tư thoải mái cười: "Vậy thì mua một ít thôi." Một ít mà Điền Tư nói, là mua cá song da báo, mua tôm hùm Úc, mua cua hoàng đế.

Hai người bắt taxi về chung cư Hương Chương.

Điền Tư phải đi hai chuyến mới khiêng hết đồ lên tầng 5, ông chú hàng xóm ngậm tăm xỉa răng ra xem náo nhiệt.

Ông nhìn đống đồ ăn Tết chất như núi nhỏ, nhướn mày nói: "Ghê quá! Mua nhiều đồ vậy, hôm nay cậu là con rể đến thăm nhà à?"

Điền Tư nghe xong, anh không trả lời ông chú mà chuyển ánh mắt về phía Hồ Già, cô dùng giọng điệu ôn hòa trêu chọc anh: "Trông cũng khá giống con rể đến thăm nhà đấy." Lúc này Điền Tư mới cúi đầu cười, trong biểu cảm có một sự thân mật kín đáo, như thể họ thật sự sắp chọn ngày kết hôn vậy, Hồ Già nhìn anh, không nhịn được nắm lấy tay anh, gãi gãi lòng bàn tay anh.

Lý Huệ Quân không có ở nhà, Hồ Già lại không có chìa khóa.

Hồ Già gọi điện cho Lý Huệ Quân, đầu bên kia hiển thị bà ấy đang bận máy, hai người đợi trước cửa mãi, cuối cùng đành phải gọi người đến mở khóa.

Cửa mở ra, trong phòng không được thông gió, không khí bên trong ngửi giống như của mấy ngày trước, Hồ Già cau mày nhìn vào, trong nhà không bừa bộn như cô tưởng tượng, mọi thứ đều ở đúng chỗ của chúng, chỉ là sàn nhà tích một lớp bụi, nhìn từ xa, cảm thấy lờ mờ và tối tăm.

Hai người cất đồ xong liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa giúp Lý Huệ Quân.

Họ dọn đến phòng cô, Hồ Già không muốn vào lắm: "Phòng này thì thôi đi, không cần dọn đâu."

Lần trước Lý Huệ Quân đã vứt hết đồ của Hồ Già đi, trong phòng cô chắc chỉ còn trơ lại mỗi sàn nhà, Hồ Già sợ mình nhìn thấy lại tức giận. Điền Tư không biết mối quan hệ rắc rối giữa họ, còn tưởng rằng Hồ Già lười biếng, anh mở cửa phòng cô nhìn vào, rồi mỉm cười nói: "Ồ, phòng này có vẻ không cần dọn dẹp, trông rất sạch sẽ, có lẽ mẹ em đã dọn qua rồi?"

Hồ Già nghĩ thầm, phòng cô chỉ có mỗi sàn nhà, sao mà không sạch được chứ?

Tuy trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt cô vẫn vô thức liếc vào trong, thấy phòng mình có giường, có bàn trang điểm và có cả bàn học.

Hồ Già đứng sững người, cô rất kinh ngạc, đây không phải bộ đồ nội thất cũ của cô, chắc chắn là Lý Huệ Quân mới mua, nhưng tại sao Lý Huệ Quân lại mua cho cô? Cô từ từ bước vào, sờ chăn đông bằng lụa màu hồng phấn trên giường, cảm giác mềm mại trơn mượt của mặt chăn tinh tế đến mức xa lạ, Hồ Già im lặng một lúc, ngẩng đầu nói với Điền Tư: "Thật kỳ lạ, trước đây bà ấy vứt hết đồ của em, bây giờ lại lén lút mua mới lại hết." Điền Tư nói: "Có lẽ dì muốn làm lành với em thì sao?" Hồ Già không đáp, tay thì từ từ vuốt ve mặt chăn.

Hai người đợi đến chiều mà Lý Huệ Quân vẫn chưa về.

Điền Tư phải đi Thượng Hải ăn cơm với bà ngoại và cậu, tàu cao tốc sắp chạy rồi nên anh đành phải đi trước.

Hồ Già cười trêu anh: "Không gặp mẹ vợ tương lai à?" Điền Tư nửa đùa nửa thật nói: "Sau này còn nhiều cơ hội mà."

Cô nhún vai: "Anh cũng không sợ phải ra mắt gia đình nhỉ." Điền Tư sắp đi, nghe cô nói vậy, tay liền đặt lên má cô, cúi đầu hôn nhẹ cô một cái rồi đùa giỡn nói: "Anh đương nhiên là không sợ, có vẻ như em mới là người sợ, ở Thượng Hải không chịu đi gặp bà ngoại và cậu của anh, ồ, ông nội anh thì em đã gặp rồi, nhớ lần trước em và ông ấy cãi nhau, ông ấy có ấn tượng sâu sắc về em ——" Điền Tư chưa nói hết câu, Hồ Già đã xấu hổ đến mức đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra ngoài.

Điền Tư đi rồi, Hồ Già lại thấy buồn chán.

Cô vào bếp xào hai món rau nhỏ, hấp cua hoàng đế mà Điền Tư đã sơ chế.

Căn bếp nhỏ trở nên ấm áp, tràn ngập hơi nước ấm áp, Lý Huệ Quân cũng trở về đúng lúc này.

"Ối! Hết hồn!" Lý Huệ Quân nhìn thấy Hồ Già, giọng nói cũng trở nên cao vút như gặp ma vậy, "Con về từ bao giờ vậy! Sao lại về... cũng không nói trước với mẹ một tiếng." Hồ Già đang đảo xẻng xào, bận rộn không rảnh ngẩng đầu lên, máy hút mùi phía trên lại ồn ào, cô đành phải gào lên: "Con muốn nói với mẹ, nhưng gọi điện thì mẹ không bắt máy, nhắn tin thì mẹ không trả lời!" Lý Huệ Quân vội vàng lấy điện thoại ra xem, miệng lẩm bẩm nói: "Đúng là có nhắn, sao mẹ lại không thấy nhỉ." Hồ Già đảo mắt.

Phòng bếp thực sự không thích hợp để xin lỗi và hòa giải.

Máy hút mùi ồn ào, giọng nói của hai người như cãi nhau, không rảnh để nói mấy lời tâm tình.

Lý Huệ Quân nhìn thấy tôm hùm trong đĩa đựng nguyên liệu mà lấy làm lạ: "Tôm hùm ở đâu ra vậy, to thế! Con mua à?"

Hồ Già nói: "Bạn trai con mua đấy, con nói với anh ấy là mẹ thích ăn hải sản, anh ấy liền mua nhiều như vậy, trong nồi còn có cua hoàng đế nữa."

Lý Huệ Quân định mở nồi hấp thì Hồ Già ngăn lại: "Đừng mở! Mẹ mà mở bây giờ, con cua này con hấp sẽ không chín được đâu."

Lý Huệ Quân đành phải bực dọc buông tay ra, quay sang nói với cô: "Bạn trai con là ai vậy, sao hào phóng thế, anh ta có phải... lớn hơn con nhiều tuổi không?" Hồ Già dừng động tác trên tay, liếc nhìn Lý Huệ Quân, thấy ánh mắt của bà ấy như vô cùng cảnh giác, giống như bậc cha mẹ bình thường lo lắng cô bị lừa, yêu nhầm người, Hồ Già bật cười: "Mẹ yên tâm đi, anh ấy là bạn học của con, là người rất tốt."

Lý Huệ Quân nghe lời Hồ Già nói, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Một lúc sau, Lý Huệ Quân lại quay lại hỏi cô: "Vậy tôm hùm làm thế nào?"

Hồ Già thành thật nói: "Không biết, con không biết làm tôm hùm đâu, mẹ đừng kỳ vọng quá."

Lý Huệ Quân nghe xong liền cảm thấy sốt ruột, Hồ Già lại an ủi bà: "Mẹ đừng lo mà, tôm hùm này anh ấy đã giúp con chiên qua rồi, anh ấy còn nấu nồi súp bơ đặc gì đó, lát nữa con cho vào nấu nấu, thêm chút phô mai, thêm chút mì Ý, thế chẳng phải là có món mì Ý tôm hùm bơ phô mai rồi sao, chắc chắn không đến nỗi khó ăn đâu, mẹ cứ yên tâm đi."

Hồ Già nói xong, Lý Huệ Quân vẫn im lặng, cô đành phải mau chân qua nhìn xem phản ứng của Lý Huệ Quân, không ngờ rằng Lý Huệ Quân lại đang cúi gằm mặt, trong mắt như có một lớp màng nước mỏng, bà hơi căng thẳng xoa xoa tay, nhẹ nhàng nói với Hồ Già: "Đúng vậy, đúng vậy, dù sao thì con làm gì mẹ cũng sẽ ăn."

Hồ Già bị câu nói này của Lý Huệ Quân làm cho bất ngờ.

Cô mím môi, mở to máy hút mùi, muốn hút đi sự đa sầu đa cảm của mình.

Cơm nấu xong rồi, mẹ con hai người đều cúi đầu ăn cơm.

Lý Huệ Quân bẻ không được càng cua, Hồ Già giúp bà cắt ra, bà ngượng ngùng cười cười, định đưa càng cua cho cô, bảo cô ăn trước.

Hồ Già xua tay nói: "Con muốn ăn thì tự bóc được, mẹ cứ ăn trước đi."

Lý Huệ Quân đành phải ăn trước, miệng nhỏ của bà nhai thịt cua thơm ngọt trong miệng, Hồ Già hỏi bà: "Ngon không?"

Lý Huệ Quân cầm càng cua đỏ au, gật đầu lia lịa: "Ngon lắm, ngon lắm, tôm hùm ngon, cua hoàng đế cũng ngon." Nói chuyện một lúc, miếng thịt cua liền rơi ra khỏi miệng bà, Hồ Già bật cười, Lý Huệ Quân khẽ ối một tiếng trong miệng, ngượng ngùng rồi dùng mu bàn tay cọ qua cằm.

Một lúc sau, Hồ Già lại hỏi bà: "Dạo này mẹ sống có tốt không?"

Lý Huệ Quân lại gật đầu nói: "Ổn lắm, ổn lắm... Con thì sao? Sống tốt chứ?"

Hồ Già nói: "Con cũng ổn lắm, con đi học diễn xuất rồi, lần trước thi, con thi đỗ hạng 19 toàn tỉnh, à còn nữa, con yêu đương rồi, bạn trai con cũng đối xử với con tốt lắm, con còn nhận được một quảng cáo, tivi nhà hỏng rồi nên con đoán chắc mẹ không xem, quảng cáo đó quay rất hay, con kiếm được chút tiền, sau đó còn đóng phim nữa, đóng vai quần chúng, kiếm được 500 tệ."

Lý Huệ Quân ngơ ngác nghe Hồ Già nói.

Cô khẽ nói: "Giai Giai... con làm những việc này chắc vất vả lắm? Bây giờ con thật sự rất giỏi... giỏi hơn mẹ nhiều."

Hồ Già cúi đầu, nhếch miệng cười cười, lùa hai miếng cơm vào trong miệng, cô nhai từng hạt cơm trong miệng, cảm xúc trong lòng cũng như hạt gạo từ từ bị ép nén rồi bùng nổ, Hồ Già vốn coi thường Lý Huệ Quân, cô muốn thoát khỏi gia đình này từ tận đáy lòng, muốn Lý Huệ Quân thừa nhận rằng cô giỏi hơn bà ấy rất nhiều, bây giờ, Lý Huệ Quân đã thừa nhận, ngoài cảm giác giải thoát, Hồ Già còn có chút chua xót, có vẻ như cô thật sự đã đánh bại được mẹ mình rồi.

Phòng khách im ắng, mẹ con hai người đều không nói gì cả, ánh đèn chiếu lên họ như thể họ đang diễn hí kịch.

Ăn cơm xong, Lý Huệ Quân hỏi cô: "Tối nay ngủ ở nhà nhé?"

Hồ Già đáp nhẹ một tiếng được, Lý Huệ Quân thầm cảm thấy mừng trong lòng, bà xoa xoa tay nói: "Tốt lắm, tốt lắm."

Hồ Già cười hỏi bà: "Lại nói tốt lắm, hôm nay mẹ đã nói mấy cái tốt lắm rồi, sao cứ nói tốt lắm với con vậy?"

"Cái này... vậy mẹ không nói nữa." Lý Huệ Quân sờ sờ mũi, nụ cười có chút không được tự nhiên cho lắm, bà liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ của Hồ Già, hơi vụng về mà nói: "Mẹ giúp con trang trí lại phòng rồi, con xem có hài lòng không, thiếu thứ gì thì mẹ sẽ bổ sung cho, được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói ở đây nữa, nào, con qua đây, mẹ dẫn con qua xem."

Lý Huệ Quân kéo Hồ Già vào phòng.

Bà bật đèn, có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý giới thiệu đồ nội thất trong phòng với cô.

Lý Huệ Quân ngồi xuống, vỗ vỗ tủ đầu giường nhỏ xinh: "Thế nào? Cũng được đấy chứ? Toàn bộ đều được mẹ đi chọn ở thành phố nội thất đấy."

Hồ Già nói: "Cũng được đó, con đoán rằng ngay cả công chúa Disney đích thân đến xem cũng sẽ khen vài câu."

Lý Huệ Quân cúi đầu cười, tay vuốt ve tủ đầu giường của cô, Hồ Già nói đến đây, hai người đều không biết nên nói gì, làm gì nữa, mẹ con hai người ngồi ở hai góc phòng, nhìn nhau, không khí cũng trở nên có hơi ngượng ngùng. Qua một lúc lâu sau, Lý Huệ Quân mới động đậy môi, rất nhanh nói với Hồ Già một câu: "Xin lỗi."

Hồ Già không nghe rõ lời bà nói, cô cất cao giọng hỏi: "Mẹ nói gì cơ?"

Lý Huệ Quân ngẩng mắt lên, đèn treo trên trần chiếu rọi vẻ mặt của bà một cách sâu sắc, bà nói: "Mẹ không nên vứt đồ của con."

Hồ Già gật đầu rồi hỏi bà: "Còn gì nữa?"

Lý Huệ Quân không ngờ Hồ Già sẽ đáp lại như vậy, bà ấp úng mãi, suy nghĩ một lúc lâu rồi lại nói với cô: "Cái này... mẹ không nên cờ bạc, không nên mắng con, không nên đuổi con đi, còn gì nữa thì mẹ cũng nói không rõ được, hay là con nói đi, đổi lại là con mắng mẹ đi."

Hồ Già nói: "Mẹ khùng(*) hả, bây giờ mẹ đang tốt lành, con mắng mẹ làm gì?"

(*Editor: Pls đừng chởi nữ 9 láo vì mẹ con hai người này nói chuyện với nhau kiểu này từ chap 1, kiểu mẹ con nhưng vai vế như bạn bè ấy. Bản gốc là 'Thần kinh' chứ không phải 'Khùng' đâu các bác, là editor cảm thấy hơi nặng nề nên chuyển vậy.)

Lý Huệ Quân trợn mắt nói: "Ơ kìa, con vừa mắng mẹ là khùng đấy thôi?"

Hồ Già nói: "Mẹ lại muốn cãi nhau với con à?"

Lý Huệ Quân nhìn cô một lúc rồi quay mặt đi: "Mẹ không cãi với con."

Hồ Già khoanh tay rồi điềm tĩnh nói: "Tết nhất rồi, con cũng không muốn cãi với mẹ."

Lý Huệ Quân nói: "Được được được, vậy thì đừng cãi nữa, ra ngoài tán gẫu cắn hạt dưa đi, vừa ăn quýt vừa cười lớn, thế là tốt rồi nhỉ?"

Hồ Già đồng ý, trong lòng cô muốn cười nhưng lại sợ mình thật sự cười ra tiếng nên đành phải cố nén khóe miệng, sự mâu thuẫn ấy khiến môi cô cứ thế mà khẽ run lên. Lý Huệ Quân nhìn Hồ Già, môi bà cũng run lên, hai người đều nén cười, ánh mắt chạm nhau, ý cười ấy như đậu vỡ túi, rơi ra ào ào, rải đầy cả phòng, mẹ con hai người cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

______Edited by Koko
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.