Sắp đến cửa ải cuối năm, trong phim trường, mấy nhà sản xuất đã lo lắng đến mức vứt đầy những mẩu thuốc lá xuống đất.
Vương Đạt An nổi tiếng là quay phim chậm, phải làm chậm thì mới tác phẩm tinh tế, nhưng làm chậm cũng ra cả đống hóa đơn, họ kéo dài ở đây mấy ngày rồi, những thứ như chi phí nhân công, ăn uống, mặt bằng cũng không phải chuyện đùa, nhà sản xuất đã giục Vương Đạt An mấy lần rồi, chỉ thiếu điều lấy dao uy hiếp dọa ông đến chết nữa thôi, Vương Đạt An cuối cùng cũng đồng ý quay xong trong vòng hai ngày này. Hôm nay, vừa đúng là ngày cuối cùng mà Hồ Già quay phim ở đây.
Sáng sớm họ đã phải gấp rút, Hồ Già và mọi người lên núi từ 4 giờ sáng.
Trong núi lạnh giá, Hồ Già và Lý Tưởng đều mặc áo phao dày, ngồi trên một tảng đá, miệng nhỏ thì nhấm nháp bánh bao.
Đã quay nhiều buổi như hôm nay rồi nhưng họ vẫn chưa đợi được lúc có ghế xếp của riêng mình, hộp thiết bị và thùng táo của đoàn làm phim không cho phụ nữ ngồi, họ đành phải ngồi ở trên đá vậy. Lý Tưởng nhìn chằm chằm vào chiếc nhà xe di động Freightliner của nữ chính Canh Kỳ một lúc rồi quay đầu nói với Hồ Già: "Đợi đến ngày bà nội tôi cũng thành nữ chính, tôi sẽ mua một cái ghế nằm lớn, rồi mua một cái nhà xe thật lớn, để người khác đều cảm thấy hâm mộ không thôi."
Hồ Già nuốt bánh bao, giơ ngón cái về phía Lý Tưởng: "Rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3739352/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.