🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sắp đến cửa ải cuối năm, trong phim trường, mấy nhà sản xuất đã lo lắng đến mức vứt đầy những mẩu thuốc lá xuống đất.

Vương Đạt An nổi tiếng là quay phim chậm, phải làm chậm thì mới tác phẩm tinh tế, nhưng làm chậm cũng ra cả đống hóa đơn, họ kéo dài ở đây mấy ngày rồi, những thứ như chi phí nhân công, ăn uống, mặt bằng cũng không phải chuyện đùa, nhà sản xuất đã giục Vương Đạt An mấy lần rồi, chỉ thiếu điều lấy dao uy hiếp dọa ông đến chết nữa thôi, Vương Đạt An cuối cùng cũng đồng ý quay xong trong vòng hai ngày này. Hôm nay, vừa đúng là ngày cuối cùng mà Hồ Già quay phim ở đây.

Sáng sớm họ đã phải gấp rút, Hồ Già và mọi người lên núi từ 4 giờ sáng.

Trong núi lạnh giá, Hồ Già và Lý Tưởng đều mặc áo phao dày, ngồi trên một tảng đá, miệng nhỏ thì nhấm nháp bánh bao.

Đã quay nhiều buổi như hôm nay rồi nhưng họ vẫn chưa đợi được lúc có ghế xếp của riêng mình, hộp thiết bị và thùng táo của đoàn làm phim không cho phụ nữ ngồi, họ đành phải ngồi ở trên đá vậy. Lý Tưởng nhìn chằm chằm vào chiếc nhà xe di động Freightliner của nữ chính Canh Kỳ một lúc rồi quay đầu nói với Hồ Già: "Đợi đến ngày bà nội tôi cũng thành nữ chính, tôi sẽ mua một cái ghế nằm lớn, rồi mua một cái nhà xe thật lớn, để người khác đều cảm thấy hâm mộ không thôi."

Hồ Già nuốt bánh bao, giơ ngón cái về phía Lý Tưởng: "Rất có chí hướng, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà xe của cô chơi một lúc."

"Ừ, nói thật đấy." Lý Tưởng dùng khuỷu tay huých Hồ Già rồi hỏi cô: "Đợi cô thành công rồi, cô muốn làm gì?"

Hồ Già bóc trứng luộc, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn ngồi lên mấy hộp thiết bị, xem ai dám nói gì."

5 giờ là bắt đầu quay, cả phim trường ồn ào như chợ, ai cũng la hét để đuổi kịp tiến độ.

Nhân viên kỹ thuật loảng xoảng trải đường ray, máy quay phim to như đại bác như bị đẩy mạnh vào vị trí, thợ đèn đeo găng tay dựng đèn pha lên, mở bạt bướm(*),miệng hô to: "Mang bò đến đây!" Sau đó liền có người khiêng bộ ổn áp của đèn pha đến, họ gọi bộ ổn áp là bò, gọi đầu chuyển đổi là đuôi lợn. Canh Kỳ vẫn đang trang điểm, diễn viên đóng thế ánh sáng (*) của cô ấy đứng ra trước, nhà quay phim và thợ đèn đều chạy tới chạy lui để điều chỉnh vị trí máy và thông số, diễn viên đóng thế đứng bất động nửa tiếng đồng hồ. Hồ Già xem đủ các kiểu, cô cảm thấy quay phim thật thú vị, giống như một trò chơi nhà nghiêm túc nào đó.(*Hình minh họa bạt bướm trong phim trường:



*Diễn viên đóng thế ánh sáng: là một thuật ngữ trong ngành điện ảnh, chỉ những người thay thế các diễn viên chính trong quá trình quay phim để giúp các nhân viên kỹ thuật xác định vị trí ánh sáng một cách hiệu quả hơn. Trong quá trình quay phim, đặc biệt là khi cần điều chỉnh ánh sáng cho các cảnh quay phức tạp như quay từ trên cao hoặc trong điều kiện ánh sáng khó khăn (như ban đêm hoặc dưới mưa),diễn viên chính không thể đứng yên trong thời gian dài để chờ đợi việc điều chỉnh ánh sáng. Do đó, người thay thế sẽ đảm nhận vai trò này để tiết kiệm thời gian và đảm bảo quá trình quay diễn ra suôn sẻ)

Lý Tưởng không rảnh rỗi như Hồ Già đang nhìn đông ngó tây.

Trong cảnh quay hôm nay, cô và Canh Kỳ có một đoạn đối thoại, lời thoại cực kì ngắn, chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi căng thẳng.

Cảnh này kể về trong cuộc ném bom dày dặc và liên tục của quân Nhật, binh lính thương vong vô cùng thảm khốc, có một em bé lính bị bom chặt đứt tay chân, co giật và kêu lên trong đau đớn. Lý Tưởng đóng vai một y tá nhỏ chưa bao giờ thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, cô luống cuống tay chân, run giọng nói với Canh Kỳ, phải làm sao đây? Máu chảy mãi không ngừng! Canh Kỳ quát lại cô, hoảng cái gì? Canh Kỳ bình tĩnh tiêm morphin cho cậu bé, cắt bỏ quân trang của cậu bé, buộc băng cầm máu rồi tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho bệnh nhân.

Lý Tưởng ôm kịch bản, miệng lẩm bẩm đọc lại lời thoại mấy lần.

Cô nói: "Làm sao đây! Máu chảy mãi không ngừng! Làm sao đây! Máu chảy mãi không ngừng! Làm sao đây ——"

Hồ Già nghe đến đau cả tai, lời thoại của Lý Tưởng vang dội và đầy đủ, nghe không giống như đang sợ hãi mà giống như đang nói siêu thị đang giảm giá, khuyến mãi một sản phẩm nào đó.

Đến khi bắt đầu quay.

Hồ Già không có lời thoại, cô làm phông nền cho Canh Kỳ và Lý Tưởng.

Quả nhiên diễn viên quần chúng đóng vai em bé lính với toàn thân đầy máu me, nhe răng trợn mắt kêu đau, Lý Tưởng vội lấy gạc ép lên vết thương của cậu ta, cô quay đầu, lớn tiếng hét về phía Canh Kỳ: "Làm sao đây! Máu chảy mãi không ngừng!" Vừa dứt lời, Vương Đạt An đã hô ngừng, ông cầm bộ đàm, lạnh lùng quát Lý Tưởng: "Lời thoại của cô là sao đấy? Cô có hiểu ý nghĩa của cảnh này không? Bây giờ cô rất hoảng loạn, tôi bảo cô cứu người, không phải bảo cô dọa người, quay lại!"

Trợ lý đạo diễn đóng bảng quay phim rồi lại bắt đầu quay.

Lý Tưởng hít thở sâu mấy lần, cô đặt gạc lên vết thương rồi hỏi Canh Kỳ: "Làm sao đây? Máu chảy mãi không ngừng."

Vương Đạt An lại hô ngừng, ông chỉ vào Lý Tưởng rồi chỉ trích: "Cô kia, biểu cảm của cô không đúng! Bệnh nhân này sắp chết rồi, cô vẫn thong thả nói chuyện với người ta à? Quay lại, quay lại!"

Lại phải quay lại, nhân viên trường quay đẩy người quay phim cùng máy quay trở lại vị trí cũ, Canh Kỳ cũng bước ra ngoài khung hình chờ lệnh, vết thương của em bé lính phải được trang điểm lại. Lý Tưởng cúi gằm mặt, nghĩ đến việc cô bị mắng trước mặt mấy chục người, còn làm chậm tiến độ, trong lòng tràn đầy sự thất vọng và xấu hổ.

Quay đến lần thứ ba, Lý Tưởng còn chưa kịp nói lời thoại thì đã ho một tiếng.

"Dừng dừng dừng!" Vương Đạt An giật tai nghe, nhíu mày rồi mắng phó đạo diễn: "Người này là ai trong số các anh chọn vào đây? Diễn không được, đổi người cho tôi! Chỉ một câu nói thôi mà cũng làm lãng phí nhiều thời gian như vậy, cảnh tiếp theo tôi phải quay thế nào?" Vương Đạt An đã mắng như vậy, phó đạo diễn phải vội vàng kéo Lý Tưởng xuống, Vương Đạt An lại nói: "Mấy người dưới kia đâu rồi? Tìm một người lên đây thay vị trí đi, tôi nói cho các anh biết, các anh đúng là một mớ rối tinh rối mù mà, cô gái nhỏ kia ——" Vương Đạt An chỉ về phía Hồ Già, "Cô qua đây diễn vai của cô ấy đi, chỉ cần đọc câu lời thoại này thôi."

Hồ Già không ngờ lời thoại này lại rơi xuống đầu mình.

Vương Đạt An gấp rút đẩy tiến độ, không cho Hồ Già có thời gian để tiêu hóa và chuẩn bị, ông bảo trợ lý đạo diễn đóng bảng quay phim xong họ lại bắt đầu quay.

Trong lòng Hồ Già bảo bản thân rằng phải bình tĩnh lại, đèn pha vừa nóng vừa sáng, cô nhìn về phía em bé lính, cảm thấy máu thịt dính nhớp trên người cậu ta khiến cô không thể ra tay, trong tai cô toàn là những tiếng rên rỉ thảm thiết của những người lính trẻ, cô ấn lên đùi em bé lính, cậu bé đau đớn há miệng ra, nhãn cầu phủ một lớp màng nước mắt mờ ảo, tim Hồ Già cảm thấy tê dại, cô ngẩng đầu, run giọng nói với Canh Kỳ: "Làm sao đây? Máu chảy mãi không ngừng!" Canh Kỳ lạnh mặt quát cô: "Hoảng cái gì!"

Ống kính đi theo Canh Kỳ.

Cô nhanh nhẹn cắt bỏ quân trang của em bé lính, gọn gàng buộc băng cầm máu rồi tiêm morphin cho cậu bé, chuẩn bị phẫu thuật.

Quay đến đây, cảnh này coi như đã kết thúc, Hồ Già nhìn động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi của Canh Kỳ, trong lòng thật sự cho rằng cô ấy là một bác sĩ nơi chiến trường giàu kinh nghiệm. Vương Đạt An hô cắt rồi xem kỹ đoạn phim quay lại trên màn hình giám sát, ông nói vào bộ đàm: "Cảnh này qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Mọi người tại trường quay đều thở phào nhẹ nhõm, người tháo đồ thì tháo đồ, người chạy hiện trường thì chạy hiện trường. Canh Kỳ liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói một câu: "Diễn cũng không tệ." Chưa đợi Hồ Già nói gì, Canh Kỳ đã bị Vương Đạt An gọi đi mất.

Lý Tưởng đi đến vỗ vai Hồ Già.

Cô trêu chọc: "Cô diễn hay lắm đó, giỏi hơn tôi nhiều, tôi thấy đạo diễn còn quay cận cảnh cho cô nữa."

Hồ Già ừ một tiếng rồi khẽ nói với Lý Tưởng: "Tôi thấy đạo diễn Vương mắng người rất ác, ông ấy ai cũng mắng, cô đừng để bụng."

Lý Tưởng cười, vỗ vỗ cô: "Này, không cần an ủi tôi đâu, đạo diễn nào mà chả nổi nóng lên liền mắng người? Tôi bị mắng nhiều nên cũng quen từ lâu rồi, tôi biết diễn xuất của mình không tốt, chỉ có thể từ từ trau dồi vậy, đi nào, chạy qua cảnh kết thúc thôi." Lý Tưởng khoác tay với Hồ Già, hai người đi về phía bối cảnh tiếp theo, Hồ Già giẫm chân lên nền đất nhưng trong lòng lại cảm thấy lâng lâng.

______Edited by Koko
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.