"... Tất cả đều do nó đánh sao?"
Dưới ánh đèn, Điền Dục Mẫn hơi cúi đầu, im lặng thừa nhận.
Trong lòng Điền Trọng Lân có thứ gì đó sụp đổ, những tảng đá nặng nề lăn ầm ầm xuống, gần như đã đè chết ông.
Con gái ông bị người ta đánh đến thảm thương như vậy mà cũng không chịu cầu cứu ông, ông phải là một người cha thất bại đến mức nào? Điền Trọng Lân lần đầu tiên đối diện với con gái mà mất đi khả năng ngôn ngữ, ông nắm chặt chiếc khăn ấm, trong miệng khô khốc đến mức không nói nên lời. Trời quá lạnh, dù trong phòng tắm có bật máy sưởi nhưng chiếc khăn vẫn từ từ nguội lạnh và khô dần. Điền Trọng Lân cúi lưng rồi lại vắt thêm khăn, ông từ từ ngồi xuống, nâng tay lên, cẩn thận lau người cho Điền Dục Mẫn, chiếc khăn vừa chạm vào đầu gối sưng tím của cô, cô liền nhíu mày, co người lại, động tác của Điền Trọng Lân đành phải nhẹ nhàng hơn.
Khi lau người, phòng tắm trở nên yên ắng, im lặng đến mức như có ai đó đang trốn vào trong chăn không dám khóc thành tiếng.
Khi đi ra ngoài, Điền Dục Mẫn không nói chuyện với Điền Trọng Lân.
Điền Trọng Lân trốn trong phòng tắm rửa mặt, đeo kính lão rồi chậm rãi bước ra.
Ông khẽ hỏi Điền Dục Mẫn: "Giấy xác nhận họ ghi cho con ở đâu? Lấy ra cho bố xem."
Cô lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm vào mặt ông, như muốn sàng lọc ra ý đồ thực sự từ biểu cảm của ông: "Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3729316/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.