(*Giải thích tiêu đề chương: Đá Vọng Phu là một truyền thuyết dân gian nổi tiếng của Trung Quốc (cũng giống bên Việt Nam mình có hòn Vọng Phu, nàng Tô thị á),với câu chuyện xoay quanh sự chờ đợi và lòng chung thủy của một người vợ đối với chồng mình. Chỗ này tác giả chuyển thành Vọng Phụ (đợi người vợ) của chàng trai đợi vợ mình trở zề.)
Điền Dục Mẫn đã chuyển về Xuân Hà Loan.
Cùng về với cô còn có chú mèo nhỏ của cô và mặt nạ người đất nung da đen của cô.
Điền Trọng Lân giúp cô treo chiếc mặt nạ đất nung da đen của bộ tộc lên tường rồi chăm chú nhìn một lúc lâu, ông thấy khuôn mặt người trông rất buồn cười, mắt thì vểnh lên, mũi thì như thông trời vậy, miệng rộng môi dày, răng thì thưa thớt, khuôn mặt to với chiếc miệng rộng này cứ trừng trừng nhìn ông, trên đầu còn đứng ba bức tượng nhỏ hát rong vui mừng, Điền Trọng Lân cười thầm trong lòng, quay đầu hỏi Điền Dục Mẫn: "Cái mặt nạ này cũng khá thú vị, con lấy ở đâu vậy?"
Điền Dục Mẫn vuốt ve chú mèo nhỏ, ngẩng đầu lên trả lời ông: "Là anh Hai mang về từ châu Phi, anh ấy nói..."
Điền Trọng Lân hỏi: "Anh con nói gì?" Điền Dục Mẫn nhìn mặt nạ, rồi lại nhìn Điền Trọng Lân, cô nhỏ giọng nói: "Trông giống bố."
Nét mặt Điền Trọng Lân có hơi cứng lại, ông lùi lại một bước để nhìn rõ hơn khuôn mặt người da đen rồi lắc đầu cười mắng: "Thằng nhóc thối này, nếu bố giống nó, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3729317/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.