Điền Tư đến chung cư, vừa đúng lúc cũng nhìn thấy Điền Dục Mẫn.
Nói chính xác hơn là, nhìn thấy Điền Dục Mẫn chống gối, cúi người nôn mửa.
Cô vừa cắm chìa khóa vào ổ, còn chưa kịp xoay thì dạ dày đã trào ngược lên, cổ họng cũng theo đó mà quặn lại, cô nôn ra hết những thứ đã ăn. Điền Tư vội chạy đến vỗ lưng cô, Điền Dục Mẫn nôn đến mặt trở nên đỏ bừng, cô ho không ngừng, uống hai cốc nước ấm cũng không thấy đỡ. Điền Tư dọn dẹp đồ đạc xong liền đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ dùng nhiệt kế đo tai, cô sốt cao 40 độ, may mà không phải cúm A hay Covid. Điền Tư ở lại cùng Điền Dục Mẫn truyền mấy chai nước muối, cô cũng cảm thấy đỡ hơn một chút rồi bảo Điền Tư về nghỉ ngơi, nói rằng cô tự lo được.
Điền Tư kiên quyết đưa cô về, chăm sóc đến sáng rồi anh mới quay lại Xuân Hà Loan.
Điền Trọng Lân ngồi trong phòng khách, tự mình đánh cờ với chính mình.
Điền Tư về, Điền Trọng Lân ho một tiếng rồi nhấc mí mắt lên hỏi cậu: "Tìm thấy cô của cháu chưa?"
Điền Tư nói: "Tìm thấy rồi, tối qua cô sốt đến 40 độ, phải đưa đến bệnh viện truyền nước mới hạ xuống."
Điền Trọng Lân vốn đang cúi đầu đánh cờ, nghe xong lời này, ông ngẩng mặt lên hỏi Điền Tư: "Bây giờ nó thế nào rồi?"
Điền Tư cúi mắt nói: "Vẫn sốt nhẹ, cả người đều mê man." Điền Trọng Lân định nói gì đó, dì Tiểu Cầm bưng thuốc đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3728651/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.