Kỳ Chấn Quảng nói: "Anh uống say."
Kỳ Chấn Quảng nói: "Chúng ta hãy bình tĩnh lại đã."
Kỳ Chấn Quảng nói: "Anh yêu em, anh không biết mình bị làm sao nữa."
Lời nói của anh ta lải nhải như Đường Tăng tụng kinh, Điền Dục Mẫn không nói gì cũng không nhìn anh ta, cô đi thẳng đến cửa, mở ra và khàn khàn nói: "Ra ngoài." Kỳ Chấn Quảng không nhúc nhích, Điền Dục Mẫn thấp hơn Kỳ Chấn Quảng rất nhiều, khi nói câu này, cô như đang nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Anh không đi là muốn ở lại đợi tôi báo cảnh sát à?" Kỳ Chấn Quảng sững người, anh ta nhìn kỹ sắc mặt của Điền Dục Mẫn, nghĩ rằng cô đã thật sự tức giận rồi, anh ta không dám trêu chọc cô nữa. Nghĩ đến đây, Kỳ Chấn Quảng chỉnh lại quần áo, nghiêng người bước ra cửa, miệng nói: "Tất cả là lỗi của anh, em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ đến thăm em." Điền Dục Mẫn không để ý đến anh ta, cô đóng cửa lại.
Kỳ Chấn Quảng đoán Điền Dục Mẫn không có gan báo cảnh sát.
Sau khi anh ta đi, Điền Dục Mẫn dừng lại nửa phút rồi báo cảnh sát, ngay khi gọi điện thoại, cô cảm thấy mình như một ngọn núi lửa.
Lần này, Điền Dục Mẫn không tắm, không thay quần áo, không dọn dẹp phòng, cảnh sát đến, họ bật máy ghi âm, cô mặc đồ ngủ gặp họ, chiếc cúc áo bị Kỳ Chấn Quảng giật đứt đang treo lủng lẳng dưới cổ áo ngủ, lắc lư như một trái tim. Điền Dục Mẫn được cảnh sát đưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3728650/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.