Hôm sau, Hồ Già tan học sớm, cô nói muốn cùng Điền Tư đi mua thức ăn.
Đúng lúc 2-3 giờ chiều, hai người chậm rãi đi đến khu chợ, gió mùa đông khá lớn, gió tây bắc còn vô cùng lạnh lẽo, Điền Tư giúp cô kéo khóa áo phao lên, đội mũ vào, Hồ Già chống cự, đẩy anh rồi nói: "Xấu chết đi được, người nhìn đang đẹp mà biến thành con giun." Điền Tư nghiêm túc nhìn cô rồi cao giọng nói: "Đẹp thế này, xấu chỗ nào?" Hồ Già trợn mắt với anh, anh nở một nụ cười hiền lành, nghiêng người che gió lạnh rồi hai người thong thả bước vào chợ.
Anh hỏi cô: "Tối muốn ăn gì?"
Hồ Già suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Trời lạnh thế này, em muốn uống chút canh nóng, tốt nhất là đặc một chút."
Điền Tư nói: "Vậy thì hầm nồi canh bò hầm, chiên mấy miếng sườn lợn, trộn bát salad khoai tây, lại nướng hai cây bánh mì Pháp, được không?"
Hồ Già nghĩ đến thuốc Sertraline trong ngăn kéo, cô cố ý dỗ dành Điền Tư vui, nũng nịu nói: "Tuyệt quá, sao anh lại giỏi nấu ăn thế nhỉ?"
Điền Tư nghe xong, ngược lại lại cảm thấy ngượng ngùng, anh đỏ mặt đi mua thức ăn, chọn thịt bò. Anh không phải là người biết mặc cả ở chợ, người ta nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu, lúc trả tiền lại càng sảng khoái, cầm đồ xong còn khẽ nói cảm ơn, vẻ mặt hoàn toàn ôn hòa và nhã nhặn. Hồ Già nhìn mà cảm thấy đau lòng, cô nghĩ có lẽ Điền Tư quá hiền lành nên mới bị bệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3725697/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.