Điền Tư đi chưa được bao lâu thì chuông cửa lại reo.
Hồ Già chạy tới mở cửa, miệng tươi cười nói: "Nhanh vậy đã về rồi à?"
Trước mặt là một cụ ông với dáng vẻ nghiêm nghị, ông chống cây gậy kim loại, thân hình cao lớn, dáng lưng thẳng tắp.
Ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang tạo bóng lên khuôn mặt của Điền Trọng Lân, Hồ Già không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của ông, chỉ cảm thấy ông giống như một nhân vật trong tranh khắc gỗ ngày xưa. Ánh mắt Điền Trọng Lân quét qua khuôn mặt của Hồ Già rồi nhanh chóng nhận ra cô là ai, lại thấy cô mặc đồ rộng rãi thoải mái, ông càng nghi ngờ rằng họ đang sống chung, ông nắm chặt cây gậy, gân xanh liền nổi lên trên mu bàn tay.
Hồ Già rất không thích ông, cô đề phòng nói: "Ông tìm ai?"
Điền Trọng Lân hoàn toàn không để ý đến Hồ Già, ông trầm mặt rồi trực tiếp bước giày da vào trong, nhìn ngó căn nhà của bọn họ.
Ông nhìn qua giường ngủ của họ, nhìn qua bàn chải đánh răng và kem đánh răng trên bồn rửa mặt, nhìn qua quần áo phơi ngoài ban công, cũng nhìn qua cây thiên thần Gabriel mà Điền Tư trồng. Hồ Già thấy ông cũng già nên không dám kéo ông ra, càng không thích ông đi loanh quanh khắp nhà như vậy, giống hệt như đang đến để kiểm tra vậy, cô nhíu mày nói với ông: "Không được người khác đồng ý mà tự tiện vào nhà, hành vi này của ông tính là xâm phạm chỗ ở của người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3725698/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.