Từ Ninh Ba đến Hàng Châu, đi tàu cao tốc chưa đến một tiếng đồng hồ.
Giống như giai đoạn chuẩn bị trước khi đi dã ngoại còn khiến người ta vui hơn cả chuyến dã ngoại, trên đường đi Hàng Châu bằng tàu cao tốc, tâm trạng Hồ Già rất tốt, cô dán sát vào cửa sổ nhìn dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp dọc đường, lặp đi lặp lại, cho đến khi ánh sáng yếu dần, cơn buồn ngủ như tơ nhện rơi xuống, mí mắt cô nặng trĩu, trán gõ vào cửa sổ hai cái.
"Ngủ đi, đến nơi rồi tôi gọi cậu." Điền Tư đỡ lấy cái trán buồn ngủ của cô.
Lòng bàn tay anh luôn ấm áp, khô ráo và thoải mái, khiến Hồ Già nhớ đến lòng bàn tay của Lý Huệ Quân, cô thoải mái híp mắt lại.
Điền Tư khẽ nhoẻn miệng cười..
Hồ Già thuận thế dựa vào vai Điền Tư, tìm một góc để ngủ gật.
Khoảnh khắc cơ thể áp sát vào, cơ thể nhạy cảm của Điền Tư lại căng lên một chút.
"Thả lỏng chút đi, vừa chạm vào cậu đã căng thẳng rồi." Hồ Già nhắm mắt, bóp bóp cánh tay Điền Tư.
Điền Tư rũ mắt xuống, cơ thể anh lại áp sát vào Hồ Già hơn, vai anh thả lỏng để Hồ Già thoải mái cuộn mình vào anh.
"Giống như cái gối nhỏ vậy..." Hồ Già cười nói một câu rồi lại lẩm bẩm: "Cậu ghét tôi chạm vào cậu à?"
Đợi mãi không thấy Điền Tư trả lời, trong lòng Hồ Già mất kiên nhẫn, giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, quấn lấy anh.
"Không ghét." Giọng điệu Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555146/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.