Nơi ăn cơm cách Tây Hồ không xa.
Hồ Già và Điền Tư đi bộ đến đó, không khí oi bức chậm rãi phả lên người họ.
Tối thứ Sáu đông người, nửa là du khách và nửa là người địa phương, tiếng Quảng Đông, tiếng Thượng Hải, tiếng Bắc Kinh pha trộn lẫn nhau.
Đèn Tây Hồ sáng lung linh, mặt nước nổi một tầng sương mù, dãy núi xa trông như màu xanh thẫm, cây liễu gần bên hút no nước của mặt hồ dồi dào, cành lá dày rậm, màu sắc giống như rong rêu trong hồ. Hồ Già cảm thấy bước chân mình bồng bềnh, trên người toát ra tầng mồ hôi cũng có cảm giác ngọt lịm.
Điền Tư đi bên cạnh cô, yên tĩnh như trăng trong nước.
Cuộc sống, ở một mức độ nào đó, giờ mới nhẹ nhàng buông xuống.
Đi đến Đoạn Kiều vẫn còn một đoạn nữa.
Trong hồ dọc quanh bờ có vài con uyên ương xinh đẹp, khách du lịch ngồi xổm thành hàng bên cạnh nhìn theo.
Hồ Già đứng bên xem, cô ngại không dám như những người khác, lúc thì vỗ tay, lúc thì phát ra âm thanh gù gù gù trong miệng để thu hút đám uyên ương, đứng bên yên lặng quan sát như một người Hy Lạp cổ, tin vào phép màu của tâm linh tương thông, chỉ tiếc là mấy con uyên ương bơi càng lúc càng xa. Điền Tư mua bánh mì nhỏ, vò thành vụn thì uyên ương mới hùng hục bơi đến, mặt nước gợn sóng hình bầu dục.
Hồ Già đối diện với ánh mắt của Điền Tư, đối phương cũng chăm chú nhìn cô.
"Nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-dem/3555147/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.