Đông Sinh uống rượu, có chút say nhẹ.
Mà men say đối với chàng, lại vừa đúng lúc, không làm chàng mê man, mà khiến chàng cởi bỏ dáng vẻ bảo thủ thường ngày, thêm phần chí khí cuồng quyến.
Việc này đối với đêm động phòng hoa chúc mà nói, thực sự là…rất quan trọng.
Đông Sinh bước nhẹ đến bên giường, từ trên xuống dưới đánh giá người đội khăn hỷ trên đầu, trong lòng không khỏi kích động.
Chàng đã thành thân rồi, còn cưới được cô nương mình cực kỳ yêu thích nữa. Đây thực sự là một điều hạnh phúc.
Tần Châu Ngọc theo khăn hỷ nhìn xuống hai chân Đông Sinh, chỉ là đợi cả buổi, lại không thấy động tĩnh gì, nhịn không được mà mở miệng trước: “Thư ngốc?”
Đông Sinh bởi vì tiếng gọi này, tim đập loạn nhịp trong vui sướng mà hoàn hồn, vội vàng cầm lấy cán cân để trên bàn, nhẹ nhàng nâng khăn hỷ đỏ che mặt giai nhân.
“Tiểu Ngọc.” Chàng đi đến trước một bước, xoa mặt nàng.
Tần Châu Ngọc ngửa đầu một chút, nhìn chàng ánh mắt ẩn ý đưa tình, nhất thời vậy mà cảm thấy thấp thỏm không yên vô cùng, vô thức mở miệng thì thầm hai chữ: “Thư ngốc…”
Dứt lời, gò má đỏ ửng.
Mà một tiếng gọi này đối với Đông Sinh, quả thực như cào tâm nạo phổi, so với rượu mạnh kia còn lợi hại hơn, toàn thân mềm yếu, duy chỉ có yết hầu cùng thân dưới căng cứng.
Đông Sinh dựa vào tia lý trí sáng suốt cuối cùng, cầm hai chén rượu trên bàn, đưa một chén đến tay Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033803/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.