Lúc gà gáy kêu gọi bình minh sớm mai, Tần Châu Ngọc mới thong thả tỉnh lại. Lúc này trời vẫn còn chưa sáng rõ, nhưng trong màn đã có ánh sáng.
Nàng mở to mắt chớp vài cái, đầu óc thanh tỉnh nhớ lại chuyện tối qua. Rốt cuộc vẫn là người mới, không khỏi có vài phần ngượng ngùng. Lặng lẽ quay đầu qua, thấy mắt Đông Sinh vẫn nhắm chặt, bờ môi khẽ động, hô hấp đều đều trầm trầm. Trong lòng Tần Châu Ngọc không tự chủ được mà dâng lên một cỗ vui mừng.
Khóe miệng nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay họa lại lông mày Đông Sinh, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, như một tên trộm hướng chăn hỷ đỏ thẫm trên người, chậm rãi xốc lên một chút, lại rủ mắt xuống, trộm nhìn.
Cuối cùng có chút chột dạ, mơ hồ nhìn từ lồng ngực bóng bẩy của Đông Sinh đi xuống, ánh mắt còn chưa lướt qua phần bụng, liền vội vàng buông chăn xuống.
Chỉ là sau khi buông, lại không chịu nổi hiếu kỳ, một lần nữa mở chăn ra. Như thế đến mấy lần, Đông Sinh mệt nhọc đêm muộn, cũng rốt cuộc bị nàng nhiễu tỉnh lại.
Thấy Đông Sinh mở ta mắt nhìn, Tần Châu Ngọc vội vàng thu tay lại, nhắm mắt không nhúc nhích giả bộ ngủ.
Đông Sinh liếc thấy lông mi nàng động động, bất đắc dĩ cười cười, thò tay nhéo mũi nàng: “Ta đã là tướng công của nàng, muốn nhìn ta cũng không cần lén lút đâu.”
Tần Châu Ngọc gầm gừ mấy tiếng, lắc đầu thoát khỏi tay chàng, trừng mắt hỏi lại: “Ai muốn nhìn chàng, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033802/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.