“Thư Ngốc, nóng quá.” Trời mới tờ mờ sáng, Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy quanh người có một cỗ nhiệt nóng, vô thức đẩy người bên cạnh, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Đông Sinh.
Nàng nửa tỉnh nửa mê trở mình một cái, bỗng nhiên giật mình, tỉnh táo lại, xoay người sờ lên mặt Đông Sinh, tay như bị lửa đốt, lòng nàng lập tức xiết chặt, vội vàng loạng choạng lay chàng: “Thư Ngốc, mau tỉnh lại, chàng làm sao vậy?”
Cổ họng Đông Sinh lầm bầm vài tiếng, nhưng lại không mở mắt ra.
Tần Châu Ngọc cảm thấy không ổn, vội vàng kéo chàng: “Thư Ngốc, chàng bị bệnh rồi, mau tỉnh lại, chúng ta đi tìm đại phu.”
Đông Sinh ý thức cũng không rõ ràng, chỉ loáng thoáng nghe thấy nàng kêu gì đó, muốn dùng chút ít khí lực, nhưng toàn thân lại mềm yếu như nhũn ra, miễn cưỡng mới có thể di động theo động tác của nàng, muốn mở miệng nói chuyện thật là hy vọng xa vời.
Cũng may ngôi miếu hoang này cách nội thành không xa. Trong đầu Tần Châu Ngọc thế mà lại lờ mờ nhớ được vị trí của một y quán, dĩ nhiên là kéo Đông Sinh đến chỗ đó.
Lúc này sắc trời còn sớm, lui tới cũng chỉ có vài người bán hàng rong, cửa y quán hiển nhiên là vẫn đóng.
Tần Châu Ngọc lòng như lửa đốt gõ cửa, vừa gõ vừa kêu to: “Đại phu, nhanh mở cửa ra!”
Nửa ngày sau, cửa lớn rốt cuộc cũng kẽo kẹt một tiếng từ bên trong mở ra, một thiếu niên trẻ tuổi đứng bên trong, sắc mặt không vui nhìn bọn họ, giận dữ nói: “Sáng sớm đã kêu la cái gì? Chết người được hả?”
Tần Châu Ngọc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào trong: “Ta muốn xem đại phu.”
Người thiếu niên đánh giá Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh đang nhắm mắt mệt mỏi, lỗ mũi xùy một tiếng: “Đại cô nương, cô mở to mắt ra nhìn một chút, nơi này là phòng khám số một kinh thành, không phải ai tới cũng được xem bệnh đâu. Muốn xem bệnh, lấy tiền ra trước đã.”
Tần Châu Ngọc lo lắng cho Đông Sinh, liên tục gật đầu: “Tiền? Có, có.”
Nói xong, móc mấy đồng tiền ra đưa cho người trước mặt.
Không ngờ, thiếu niên kia thấy tiền trong tay nàng, cười nhạo càng lợi hại, trở tay muốn đóng cửa lại: “Chút tiền này? Đừng nói là để cho sư phụ ta xem bệnh, đến bước vào trong phòng khám cũng không có tư cách.”
Tần Châu Ngọc vừa vội vừa tức, mặt mũi đỏ bừng, hận không thể một cước đạp bay người trước mặt, nhưng ngại bây giờ không phải lúc để tức giận, liền kìm nén lại. Thực sự bất chấp mọi thứ, thấy cửa sắp bị đóng lại, vội vàng kéo Đông Sinh chen vào.
“Ai! Ngươi làm cái gì đây?” Thiếu niên kia thấy nàng ngang ngược như vậy, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giơ tay kéo chặt nàng ra bên ngoài.
Tần Châu Ngọc làm sao địch nổi lực tay của nam nhân, huống chi nàng còn đang ôm theo Đông Sinh.
Nàng một bên giãy dụa, một bên ra sức gào: “Đại phu! Ta muốn gặp đại phu!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, loạn thành một đoàn, Tần Châu Ngọc rốt cuộc lảo đảo một cái, giây tiếp theo liền cùng Đông Sinh ngã nhào trên mặt đất thành một khối.
“Nhanh cút ra ngoài cho ta.” Cậu chàng thở phì phò quát người trên mặt đất.
“Nhốn nháo cái gì thế? Vừa mới sáng sớm ra có để cho người ta sống yên ổn hay không!” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trường sam trắng từ trong phòng đi tới, có chút bất mãn nhìn mấy người.
“Sư phụ, hai người này có mấy đồng tiền mà còn muốn xem bệnh, con là đang đuổi họ đi đây.”
Người đàn ông trung niên kia ngáp dài gật đầu: “Vậy ngươi nhanh đuổi người đi, đừng lề mề, chút nữa Lão phu nhân phủ tướng quân muốn đến đây đấy, ta phải dưỡng thần đây.”
Nói xong, liền quay người chuẩn bị vào nhà.
Tần Châu Ngọc bị té vội chạy lên trước, giữ chặt vạt áo của ông: “Đại phu? Người có phải là đại phu không? Tướng công của ta sinh bệnh rồi, van cầu người mau xem giúp chàng.”
Đại phu kia không hề khách khí gạt tay nàng ra, lườm nàng: “Nơi này của ta là y quán số một kinh thành, xem bệnh lấy tiền, là đạo lý hiển nhiên. Các ngươi không có tiền, không bằng đi đại phu Mông Cổ bày quán ngoài đường kia xem sao, không chừng có tác dụng đấy.” Nói xong, nhìn nhìn Đông Sinh trên mặt đất, “Dù sao thì tướng công của ngươi thoạt nhìn chưa chết được.”
Tần Châu Ngọc nuốt nước mắt, cắn cắn môi, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Đại phu, van cầu ngươi giúp tướng công ta xem bệnh, chờ chúng ta có tiền liền đem trả phí xem bệnh cho người. Tướng công ta là cử nhân vào kinh đi thi, chàng rất lợi hại đấy, nhất định sẽ được đề tên bảng vàng.”
“Sư phụ, để con kéo bọn họ ra ngoài.” Lúc đại phu còn đang ngây người, cậu chàng kia, cũng chính là tiểu đồ đệ của ông, đã tiến lên trước làm bộ muốn kéo Tần Châu Ngọc lôi đi.
Không ngờ, đại phu kia lại quơ quơ tay, tựa hồ không đếm xỉa tới mở miệng: “A Thông, được rồi được rồi, theo như sức lực của nha đầu kia thì nếu ngươi ném nàng ra ngoài, nàng vẫn sẽ bò vào đấy. Coi như làm việc thiện đi, ngươi đỡ tướng công nàng ta đến trên ghế đi, ta xem hắn một chút.”
Tần Châu Ngọc vui mừng lau mắt, đứng lên, liền tục kéo tay áo đại phu nói cảm ơn.
Đông Sinh tuy thân thể vô lực, nhưng vẫn còn ý thức, mở mắt một chút, khóe miệng lộ ra một tia cười đắng chắc lại mang chút đùa cợt, thanh âm có chút không nghe rõ: “Thật là một hành y tế thế tốt.”
Đại phu đến gần, nghe chàng nói xong, cũng không giận, ngược lại không cho là đúng, cười cười: “Y quán mà, danh tiếng đương nhiên là muốn đường hoàng, bằng không sao kiếm tiền được. Ai, đều nói trong trăm người thì vô dụng nhất là thư sinh, bản thân ta hôm nay xem như được mở mang kiến thức rồi.”
Đông Sinh hừ một tiếng, nhắm mắt lại lần nữa.
Đại phu lắc đầu cười khẽ, nhìn sắc mặt Đông Sinh, lại sờ lên trán chàng, mơ hồ tự nhủ: “Không giống như bị cảm mạo nhỉ!”
Tần Châu Ngọc mặt mũi đầy lo lắng, tiến tới hỏi: “Làm sao vậy ạ?”
Đại phu không để ý tới nàng, nhíu mày nhìn Đông Sinh từ trên xuống dưới, ánh mắt bỗng dừng lại ở tay phải của chàng, sau đó mở miếng vải băng bó ra, liền thấy vết thương đã có chút biến đen, sưng lên.
Ông có chút không vui thở dài: “Bị thương nặng như vậy, mà chỉ băng bó qua như này, có thể không bị nhiễm trùng sao?” Nói xong, quay đầu nói với Tần Châu Ngọc, “Không có gì trở ngại, là miệng vết thương nhiễm trùng khiến thân thể không khỏe thôi. Ta cho hắn uống chút thuốc, chính là dược hoàn độc nhất vô nhị của ta chế ra, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”
“Vâng.” Tần Châu Ngọc lúng túng gật đầu.
Đại phu đặt mạnh tay Đông Sinh xuống, lập tức khiến chàng rít nhẹ, Tần Châu Ngọc bất mãn mà liếc ông một cái, bất quá lại thu được ánh mắt “Thế nào”, vội vàng tâm không cam lòng không tình mà thu hồi bất mãn của mình.
Danh y quả nhiên là danh y, thuần thục xử lý miệng vết thương của Đông Sinh, lại không hề khách khí cho chàng ăn hai viên dược, sau đó vỗ vỗ tay: “Được rồi, hắn không có việc rồi, các ngươi đi đi, không có việc gì đừng đến. Đương nhiên, nếu các ngươi có tiền rồi, thì ta ở đây vẫn hoan nghênh các ngươi đấy.”
Tần Châu Ngọc trên mặt mang nét cười, nói cảm ơn, cúi đầu nhưng miệng lại lẩm bẩm: “Ai nguyện ý không có việc gì lại chạy đến đây chứ.”
Ôm Đông Sinh đi nhanh ra cửa, ở phía sau vị đại phu kia lại mở miệng: “Ah, đúng rồi, cô nương, ta hình như đã gặp cô ở đâu rồi. Cô nghĩ giúp ta xem.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, tức giận nói: “Đầu óc ta gặp nước, cái gì cũng đều không nghĩ ra.”
Câu nói thật của nàng, vào trong tai người khác, lại thành như lời nói giỡn, vì vậy đại phu cũng chỉ cười cười: “Ta cũng hiểu được ah.”
Một bên nghĩ nghĩ, một bên lại gọi tiểu đồ đệ Tiểu Thông, Tần Châu Ngọc không quen hung hăng trừng mắt nhìn. Mà tiểu đồ đệ này cũng không khách khí mà đáp trả, cao giọng nói: “Sư phụ, con đi xem xem xe ngựa của phủ tướng quân đã đến chưa nhé.”
Đi ra đến cửa y quán, một chiếc xe ngựa cũng vừa mới dừng lại trước cửa.
Tần Châu Ngọc không để ý, vịn Đông Sinh đi qua xe ngựa dựng sát ven đường, lo lắng nhỏ giọng hỏi chàng: “Thư Ngốc, chàng đỡ hơn chưa?”
Sau khi uống xong bí dược độc nhất vô nhị kia, Đông Sinh đã khôi phục một chút, khẽ gật đầu một cái đáp lại nàng.
Phía sau bọn họ, Tiểu Thông khúm núm nói: “Lão Phu nhân, Cố Tướng quân, mời vào bên trong, sư phụ cùng con đang ngóng trông mọi người đây.”
Cố Khinh Châu nghe được tiếng động trong xe, thuận miệng hỏi: “Sớm như vậy mà đã có người tới y quán xem bệnh sao?”
Tiểu Thông cắt ngang: “Xem bệnh gì chứ? Cũng chẳng biết là đôi vợ chồng nghèo kiết xác từ chỗ nào đến, bắt sư phụ con xem bệnh, cũng thiệt thòi cho sư phụ con là tâm địa Bồ Tát.”
“Vậy à.” Cố Khinh Châu tự nhiên cũng không để ý, chỉ chuyên tâm đỡ Lão thái thái xuống xe ngựa.
Lão thái thái kia ung dung hoa lệ, mặt mũi cũng coi như hiền lành, trong tay nắm chuỗi Phật châu, thần sắc có chút mệt mỏi. Bà cẩn thận từng chút xuống xe, có chút nhíu mày, mở miệng: “Khinh Châu, ta dường như vừa mới nghe được giọng nói của Ngọc nha đầu.”
Cố Khinh Châu thần sắc hơi đổi, nói khẽ: “Nãi nãi nghe lầm thôi, Ngọc Nhi đã mất gần một năm rồi.”
“Đúng vậy nhỉ!” Lão thái thái thở dài, “Là tinh thần nãi nãi gần đây quá kém, bằng không cũng không cần phải chăm tới đại phu khám bệnh rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]