Sau khi hai người trở lại ngôi miếu hoang, thân thể Đông Sinh đã tốt lên rất nhiều, uống chút nước rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi. Tần Châu Ngọc nghĩ chàng còn chưa ăn gì, liền cầm vài đồng tiền đi mua đồ ăn.
Bởi vì đã gặp giáo huấn đau đớn thê thảm lần này, nên nàng chỉ dám mua ba cái màn thầu rẻ nhất, còn muốn mặc cả nửa giá, kết quả là bị đại thúc bán màn thầu hung dữ vung tay mắng.
Tần Châu Ngọc ôm màn thầu đi về mà lòng cực kỳ buồn rầu, cũng không biết mấy đồng tiền trong túi này có thể chống đỡ mấy ngày, Đông Sinh lại nhiễm bệnh, nếu không ăn uống tốt thì sao có thể đi thi được.
Nghĩ như vậy, lúc đi ngang qua một quán rượu, mùi thơm từ bên trong quán bay ra. Tần Châu Ngọc hít hít mũi, rốt cuộc không nhịn được, dừng bước.
Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, quán rượu hình như chỉ vừa mới mở cửa, nhưng đã có mấy vị khách rồi, mấy tiểu nhị bận rộn ra ra vào vào, cảnh tượng thật sự náo nhiệt.
Tần Châu Ngọc từ xa xa nhìn vào trong tiệm, thấy có người đang vui vẻ gặm một con gà quay. Một lát sau, nàng nhếch miệng, u oán chuẩn bị bỏ đi.
Đúng lúc này, chợt có một tiểu nhị cầm tờ giấy đi tới, dán ở cửa ra vào. Tần Châu Ngọc lơ đãng liếc mắt nhìn, hóa ra là thông báo tuyển người. Đầu óc nàng khẽ động, mắt sáng ngời, vội vàng bắt lấy tiểu nhị chuẩn bị trở vào: “Các ngươi ở đây còn thiếu người ư?”
Nàng nghĩ, nếu như nàng có thể kiếm tiền, Đông Sinh cũng không cần lo lắng về tiền bạc, có thể yên tâm chuẩn bị cho cuộc thi.
Tiểu nhị đánh giá nàng, tựa hồ có chút không cho là đúng, nhưng vẫn bĩu môi, nói: “Đúng là muốn tuyển thêm người, nhưng mà cô phải nói chuyện với lão bản cơ.”
Nói xong, liền ra hiệu bảo nàng đi vào cùng hắn.
Tần Châu Ngọc vui vẻ theo sát hắn lên phòng thu chi lầu hai của tửu lâu. Cửa kia đang khép, tiểu nhị thoạt nhìn như đang cân nhắc, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Sau đó Tần Châu Ngọc liền nhìn thấy một người đưa lưng về phía cửa ra vào, bộ dạng lười biếng ngồi lệch trên ghế, hình như đang ngủ.
Tiểu nhị rõ ràng nuốt nước bọt hai cái, mới lớn tiếng mở miệng: “Lão bản, có người đến tham gia ứng tuyển ạ.”
Chỉ nghe “Phù phù” một tiếng, vị lão bản kia ngã nhào trên mặt đất, nửa ngày mới từ trên mặt đất đứng lên, vừa xoa xoa vừa quay đầu lại, đôi mắt mê man hàm hàm hồ hồ nói: “Cái…cái gì cơ?”
Mắt Tần Châu Ngọc đột nhiên mở lớn, tựa hồ như không thể tin chuyện trước mắt mình, lắp bắp mở miệng: “Trương…Cẩn?”
Lần này xem như Trương Cẩn đã triệt để tỉnh táo lại, sửng sốt, khuôn mặt lập tức cười đến rạng rỡ: “Tiểu Ngọc cô nương, sao lại là cô?”
“Ta…Ta…” Tần Châu Ngọc nghĩ đến mục đích của mình, đối với người quen Trương Cẩn, tự nhiên có chút mất mặt, thoáng cái có chút ấp úng.
Ngược lại tiểu nhị một bên lại không có kiên nhẫn mà đáp thay nàng: “Lão bản, cô ấy tới để xin tuyển dụng đấy ạ.”
“Xin tuyển dụng?” Trương Cẩn không thể tưởng tượng nổi, đánh giá nàng một phen, “Tên mọt sách nhà cô đâu rồi? Không phải hắn cũng tới tham gia thi Hội à?”
“Chậc chậc chậc.” Trương Cẩn đi tới, nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Cô xem bộ dạng cô này, chịu nhiều chật vật quá đi, nếu biết ở cùng tên mọt sách kia chịu khổ, sớm đi kinh thành cùng ta, có phải là không có chuyện gì rồi không.”
Tần Châu Ngọc bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, khôi phục lại thanh âm hung dữ quen thuộc: “Ta tới là xin ứng tuyển, không phải đến để nghe ngươi nói xấu Thư Ngốc đâu.”
“Được được được.” Trương Cẩn sợ bộ dạng nàng, “Cô là bằng hữu của ta mà, cùng ta lăn lộn ta cầu còn không được đây này.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng xem thường, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, tròng mắt liền chuyển động, nói: “Ta làm việc ở đây, có thể được bao ở sao?”
Trương Cẩn nghĩ nghĩ: “Ở hậu viện vẫn còn phòng chứa đồ, chỉ sợ…”
Tần Châu Ngọc vội vàng đáp: “Đừng bất quá chứ? Ta không chê là được rồi.”
Lúc Đông Sinh cùng Trương Cẩn gặp mặt, hai người đều có chút chán ghét lẫn nhau. Trương Cẩn thấy sắc mặt Đông Sinh tái nhợt, bộ dạng chật vật suy yếu, tự nhiên là có chút hả hê, bởi cha hắn không biết đã bao nhiêu lần lải nhải bên tai hắn: ngươi xem Tống tiên sinh người ta, có học vấn rộng, còn ngươi thì chính là đồ vô dụng.
Có học vấn thì làm được cái gì? Còn không phải nghèo kiết xác như thế kia. So với hắn thì còn vô dụng hơn mấy lần đấy nhỉ?
Vì vậy kẻ vô dụng này miệng cười toe toét: “Ai nha, Tống đại cử nhân, mấy tháng không gặp, ngươi thế nào mà lại trở thành bộ dạng thế này rồi hả?”
Đông Sinh nhíu mày nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nếu không phải Tần Châu Ngọc nài nỉ, hắn dù có khốn cùng đến đâu cũng sẽ không đi nhờ vả vị quần là áo lượt này đâu.
Trương Cẩn thấy biểu cảm Đông Sinh vẫn như thường, không chút thú vị mà sờ sờ mũi, hậm hực nói: “Phòng ở ta đã cho người thu xếp xong. Dù sao cũng từng là đồng hương, đi ra bên ngoài thì nên giúp đỡ nhau đấy. Huống chi ta cũng là nể mặt Tiểu Ngọc cô nương.”
Đông Sinh liếc mắt nhìn hắn. Còn chưa nói lời cảm ơn, Trương Cẩn lại không có điểm tự nhiên mà mở miệng: “Được rồi được rồi, là cha ta trước có bảo người nói với ta là ngươi đến kinh thành dự thi, bảo ta cho người chiếu cố ngươi. Nếu để cha ta biết ngươi đã xảy ra chuyện làm trễ nải cuộc thi, sợ là sẽ sai người vào kinh cho ta một trận đấy.”
Lời hắn nói ngược lại là thật, trước đó không lâu, Trương viên ngoại có sai người mang thư đến, nói Tống tiên sinh sắp vào kinh đi thi, muốn hắn đi xem có gì giúp được không, tận lực chăm sóc chàng để chàng đi thi thật tốt.
Hắn lúc đấy đang tính sổ sách, đâu đâu cũng thấy tiền kiếm được, tự nhiên cũng không để việc này trong lòng, cũng không đi tìm Đông Sinh. Chẳng ngờ, tên mọt sách này thật đúng là đem hắn biến thành cái dạng đức hạnh này.
Đông Sinh nghe hắn nói xong, trong lòng ấm áp, thấp giọng mở miệng: “Trương công tử, xin gửi lời cảm ơn của ta đến Trương viên ngoại.”
Trương viên ngoại thực sự đối xử với chàng rất tốt, mà vị Trương công tử này, chàng cũng biết rõ tính nết hắn không xấu, chỉ là kẻ quần là áo lượt vô dụng một chút, nhưng mà mỗi người đều có chí riêng, ai cũng có điểm mạnh riêng của mình, chàng kỳ thật trong lòng cũng không xem thường hắn nhiều lắm. Chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu mà* thôi.
Trương Cẩn xùy một tiếng, nói: “Cha ta còn không phải thấy ngươi có khả năng được đề tên bảng vàng, thì xó nhỏ chúng ta sẽ bay ra một Phượng hoàng hay sao.”
Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh lúc nói chuyện khí lực vẫn suy yếu, vội vàng nói với Trương Cẩn: “Ta mang Thư Ngốc đi nghỉ ngơi trước đã.”
Có giường chiếu bình thường, rốt cuộc Đông Sinh cũng có thể nghỉ ngơi tu dưỡng thật tốt rồi.
Tần Châu Ngọc nhớ đến chàng chỉ ăn có một chút màn thầu, liền quay trở lại quán rượu tìm Trương Cẩn lấy đồ ăn.
Tần Châu Ngọc từ trước đến này chưa bao giờ có ý khách khí với Trương Cẩn, thứ nhất là do bản tính nàng như vậy, thứ hai Trương Cẩn chính là dạng người ngốc nhiều tiền điển hình, nếu khách khí với hắn thì thực sự có lỗi với chính mình.
Nhưng mà Trương Cẩn vì muốn thể hiện tư cách tác phong của lão bản, vẫn làm như thật mà bảo nàng vào phòng thu chi nói: “Không phải cô đến ứng tuyển sao, nghĩ lại thì cô có thể làm được việc gì thế?”
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ đến việc làm công kiếm tiền, nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Ngoại trừ đầu bếp, ta có lẽ làm được những việc khác.”
Lâu Sinh của Trương Cẩn rất đông khách, thật sự thiếu người, nhưng bộ dạng tên mọt sách kia là do nha đầu này hại đấy, vội vàng gạt bỏ ý định cho nàng làm bồi bàn. Bỗng nhiên lại nhớ đến Đông Sinh, linh quang lóe lên nói: “Xem chừng cô cũng không làm ở chỗ này lâu, vậy cô giúp ta đặt lại tên cho các món ăn trong quán đi, phải là dạng có văn nhã ý thơ ấy.”
Chuyện này xác thực là việc đau đầu sau khi Trương Cẩn mở tửu lâu này, hắn không đọc sách, nhưng lại có thiên phú làm kinh doanh, mới mở mấy tháng, đã rất đông khách rồi.
Nhưng người kinh thành ấy mà, nhất là nhân sĩ cấp trên, đòi hỏi văn vẻ, tuy tay nghề đầu bếp trong tiệm hắn có hơi tệ, nhưng bị người người lên án lại là tên món ăn. Về sau, hắn lặng lẽ lẻn vào quán nhà khác, mới biết được người ta gọi đậu hũ là “Bạch ngọc”, canh trứng gà là “Phù dung”, cái tên “Thúy liễu đề hồng” thực chất chỉ là cải bó xôi xào cà chua.
Hắn thiếu chút nữa hộc máu, nhưng mà không có biện pháp khác, người kinh thành nếu đã yêu thích chuyện này, thì hắn cũng đành phải nhập gia tùy tục thôi. Lúc này mới biết đọc sách nhiều vẫn có chỗ tốt đấy, ít nhất sẽ không phải nhìn ngắm các món ăn đặc sắc nhà mình mà vắt hết óc cũng không nghĩ ra nổi cái tên văn nhã đầy ý thơ.
Tần Châu Ngọc thấy bộ dạng chờ mong của hắn, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ sợ làm không được thôi.”
Trương Cẩn cười hắc hắc: “Ngươi đừng lo, không phải còn có tên mọt sách nhà ngươi nữa hay sao?”
Tần Châu Ngọc nghe xong, tự nhiên có điểm không muốn, Đông Sinh sẽ sớm đội mũ quan, sao có thể dùng tài vào việc bé nhỏ thế này, đặt tên cho đồ ăn đấy.
Không đợi nàng từ chối, Trương Cẩn liền kéo nàng ra cạnh cửa, chỉ vào một chỗ gần góc cửa sổ lầu hai:” Có nhìn thấy vị công tử kia không? Người ta là Tứ công tử của Tần Hầu Phủ đệ nhất kinh thành đấy. Ngươi nói xem nếu chiêu đãi kiểu người này, sao ta có thể dùng những cái tên như gà hầm cách thủy hay xương sườn cách thủy? Muội muội tốt à, ngươi hãy giúp ca ca đi mà?
Tần Châu Ngọc vô thức phản bác: “Ai là muội muội của ngươi?”
Trương cẩn sửng sốt: “Vậy tỷ tỷ tốt, ngươi giúp ta nhé.”
Tần Châu Ngọc liếc nhìn ánh mắt khẩn cầu của hắn, tâm không cam lòng không tình mà gật gật đầu. Sau đó, ánh mắt liền bị vị Tần công tử kia hấp dẫn, đôi mắt xa nghiêng mà nhìn bóng lưng của người ta.
Vị này tính ra là gặp lại đấy, hắn chính là người nàng gặp lần mua kẹo đường kia. Cảm giác quen thuộc lúc ấy, lại lần nữa xuất hiện.
“Nhìn cái gì vậy?” Trương Cẩn kéo nàng vào cửa, “Người ta là công tử Tần phủ đấy, đừng có si tâm vọng tưởng. Coi chừng ta nói cho tên mọt sách nhà ngươi.”
Tần Châu Ngọc tức đến nhảy dựng lên: “Ta không hề có ý gì, chỉ là cảm thấy người kia rất quen mắt mà thôi!”
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể bàn luận
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]