“Dương Liễu Thanh Thanh, đào hồng liễu thúy, thành tuyền thạch thượng lưu.” Trương Cẩn ngồi bên cạnh Đông Sinh, cầm tờ thực đơn, vừa nhẩm đọc, vừa chậc chậc: “Quả nhiên là những cái tên văn nhã, biểu hiện cấp bậc đồ ăn. Không được, ta phải nâng giá lên mới có thể bộc lộ phẩm vị.”
Đã qua hai ngày, thân thể Đông Sinh tốt lên nhiều, liền bỏ chút thời gian ôn bài ra để giúp Trương Cẩn sửa tên món ăn. Đông Sinh vừa xem sách, vừa nghe Trương Cẩn tự quyết định, thuận miệng nói: “Cho dù sửa lại tên, thì rau xào đậu giác của ngươi cũng không thể xào ra vàng, còn muốn nâng giá tiền sao?”
Trương Cẩn khoát khoát tay: “Xem đi, mọt sách thì cũng chỉ là mọt sách mà thôi, ngươi không thể hiểu sự tình được. Ở kinh thành có rất nhiều quan lại quyền quý, trong nhà ăn cái gì mà chẳng được, sao lại còn muốn tới quán rượu? Vì chính là thú vui thưởng thức đồ ăn đó. Ta thay đổi tên món ăn, liền phù hợp với phẩm vị của họ. Ví dụ như món đậu giác xào này đổi thành Dương Liễu Thanh Thanh, những người kia sẽ không coi đây là món đậu giác xào rồi. Ai, được rồi được rồi, có nói ngươi cũng không hiểu. Ô? Đây là vạn cái gì sơn? Ta không hiểu được chữ này.”
Đông Sinh nhìn về phía hắn chỉ, rất im lặng nói: “Vạn Nhận Sơn.”
Trương Cẩn giống như sợ không nhớ được, nghiêm túc mà lẩm nhẩm trong miệng mấy lần. Đông Sinh cảm thấy buồn cười, lắc đầu, chợt nhớ tới hai người ngồi chỗ này xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033782/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.