Bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, ngân lượng trong tay lại có hạn, đến trời tối, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc vẫn chưa tìm được chỗ ở phù hợp. Hai người mỗi người đều chật vật xách theo hành lý, chăn màn, bởi quá mệt mỏi, nên hai người tìm một ngôi miếu hoang ngoại thành tạm nghỉ qua đêm.
Ngôi miếu hoang này thật sự tồi tàn, một bức tượng Phật nhiều năm không được tu sửa, xà nhà cũ đã không thể chịu đựng nổi, vách tường thủng lỗ chỗ, nóc nhà dột mưa, được rồi, tuy tình hình có vẻ không thể chống đỡ được trận mưa tiếp theo, nhưng đối với kẻ gặp xui thì vẫn là đầy lòng thương xót.
Sau khi hai người tùy tiện trải chăn màn ra sau bức tượng Phật, sắc trời đã tối đen. Tần Châu Ngọc thấy trên bàn thờ Phật còn có ngọn nến chưa đốt hết, liền lấy dùng tạm.
Lúc này nàng mới phát hiện ra Đông Sinh hồi lâu không có nói chuyện sắc mặt đã tái nhợt, bị dọa không nhẹ, vội vàng đến trước mặt chàng, hỏi: “Thư Ngốc, chàng sao vậy?”
Đông Sinh lắc đầu, khép hờ con mắt, thấp giọng mở miệng: “Ta không sao, chỉ thấy hơi mệt một chút, ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi.”
Tần Châu Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn chàng, cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của chàng, tỉ mỉ kiểm tra, xác định không có máu chảy ra, mới thoáng yên tâm, chỉ là trong lòng khổ sở không thôi.
Nàng nhìn quanh ngôi miếu thờ đã bị tàn phá, không khỏi cảm thấy có chút thê lương. Nhíu mày không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-y-thien-kim/2033787/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.