Đức Minh và Nhã Thi đến khách sạn cạnh hồ Vợ vào lúc hai giờ chiều. Thi đã lên lại ghế phụ lái. Minh trên đường thì cứ chốc chốc lại hỏi thăm sức khỏe của Thi. Hai người họ lại suýt cãi nhau chuyện nên đi bệnh viện hay không. Và Thi nhất quyết không muốn đi đâu cả. Cô và anh đang đi chơi thì phải chơi cho đã chứ, vào viện làm gì?
Đức Minh đưa xe cho nhân viên khách sạn rồi chủ động xách hai ba lô đựng quần áo. Anh để Thi đặt phòng. Giờ đây anh chỉ lo ở khác phòng thì Thi bị như lúc trưa mà anh lại không có ở đó thôi.
– Để anh mang đồ vào phòng cho em, rồi về phòng anh.
Minh lên tiếng khi ở trong thang máy với cô.
Thi cười tủm tỉm hỏi:
– Phòng anh là phòng nào? Em chỉ lấy một phòng thôi.
– Ơ hay? Em có ý xấu gì với anh mà không lấy phòng cho anh vậy?
– Rồi có ở phòng đó không?
– Ở chứ.
Đức Minh cười tươi nhe hai hàm răng trắng sáng.
Nhã Thi nhận ra hầu hết người cô quen luôn có cảm giác cô là một người phụ nữ truyền thống. Như kiểu phải nhẫn nhục hy sinh, hay giữ thân như ngọc ấy. Nhưng nếu Thi thật sự là thế thì cô đã không tìm cách li dị với Huy và dám đi du lịch riêng với Minh.
Nhận thức rõ bản thân là ai, mong muốn điều gì thì có vẻ là thứ làm Thi nổi bật nhất. Cô hiểu rõ những ham muốn thầm kín của cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-chong-cu/2999447/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.