Hậu quả cuộc việc nói câu "Anh không quan tâm" hai lần trong một ngày là bị người yêu dỗi. Trong lúc ăn không nói một lời thì thôi đi. Ăn xong cũng chủ động mà trả một nửa tiền chứ không hỏi gì anh. Đức Minh hỏi thì bảo "Em không quan tâm". Thế là dỗi ra cả xe, bình thường vẫn ngồi ghế phụ lái, hôm nay chuyển ra hẳn ghế sau ngồi. Trên đường đi, vì lẽ đó mà không ai trong xe ngắm được cảnh vật cho ra hồn cả.
Đức Minh thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng. Sợ rằng đến khi lấy phòng khách sạn mỗi người một phòng nên ngay lập tức kiếm lời để xin lỗi. Anh lại muốn tự đấm mình thêm một cái nữa, thay vì sợ mình làm Thi buồn, anh lại sợ mình không thể ôm ấp Thi sao? Sai nhé! Không được nghĩ thế. Anh phải biết là anh đã làm Thi buồn, nên mới giận dỗi như vậy. Suy nghĩ thế mới là nền tảng của một mối quan hệ lành mạnh được.
– Thi này, anh xin lỗi em.
– À, anh nói thử xem sao lại xin lỗi em?
Nhã Thi khoanh tay lại. Cô biết giờ cô đang giống như một cô bạn gái giận dỗi vô cớ. Nhưng không có cái gì là vô cớ được. Ngay cả một nạn nhân bị cưỡng hiếp còn có những người ngu cho rằng nạn nhân "cần phải làm gì đó mới bị hiếp" chứ không phải do kẻ hiếp "tại sao không làm gì đó để bản thân không hiếp người khác" cơ mà. Một vài người dễ đồng cảm cho kẻ phạm tội thật đấy. Nhưng lại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-chong-cu/2999450/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.