Đời người ngắn lắm có mấy khi,
Đêm vui thổn thức có mấy thì…
Thịt da căng tràn, lòng rạo rực.
Trăng nấp vào mây, cũng phải vì.
Có những thứ có cho qua cũng không được.
Có những ham muốn, có giấu đi cũng chẳng thể nào phai.
Quả đã chín. Tình đã nồng. Cuối cùng cũng đã đến màn ái ân xác thịt.
Trên chiếc giường trắng của khách sạn. Hai thân thể quấn vào nhau đầy say mê.
Tiếng thở dốc xen kẽ với tiếng rên rỉ ỉ ôi.
Làm sao tả hết cảnh xuân thơ mộng? Có những điều chỉ nên để người trong cuộc biết với nhau thôi.
Khi mọi thứ trở về sau cuộc ái ân nồng đậm. Đức Minh ôm Thi vào lòng. Hôn nhẹ lên trán người yêu và hỏi:
– Em có thấy khó chịu ở đâu không?
Câu hỏi han không quá tám từ. Nhưng đủ để người ta cảm nhận được sự yêu thương che chở. Đủ để người tình khắc ghi mãi trong tim.
– Em không.
Minh vươn tay vuốt lên mái tóc dính vào mặt Thi vì mồ hôi. Anh lại hôn lên bờ má hồng nhuận đáng mến. Thật ra anh muốn nói nhiều hơn nữa. Muốn kể cô nghe nhiều hơn nữa chuyện anh đã làm cho cô. Nhưng có những thứ Minh không dám đưa cho Thi hy vọng. Chỉ dám im lặng mà làm, để cho cô bất ngờ về thành quả anh làm được mà thôi.
– Em… lo quá.
Nhã Thi cuối cùng cũng nói điều làm cô trằn trọc suốt mấy ngày hôm nay. Rằng cô không muốn lộ hình ảnh. Rằng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-tu-chong-cu/2999445/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.