"Được!" Luật sư Trương khẽ giọng, "Vậy thì ngài nghỉ sớm một chút, tôi quay về đem văn kiện xử lý tốt, mau chóng đưa Vân Khinh đến làm quen với môi trường ở công ty."
Luật sư Trương cáo từ rời đi, La lão gia tử nằm trên giường không hề có ý muốn ngủ.
Nghe thấy tiếng ở ngoài cửa sổ, ông nghi ngờ đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Trong vườn hoa dưới ánh trăng, Bùi Vân Khinh đang vững vàng kéo chiếc cung trong tay.
Piu ——
Mũi tên dài đâm vào không trung, đâm chúng điểm chính giữa ở mục tiêu cuối vườn.
Cô không buồn không vui, không kiểu ngạo cũng không nôn nóng, chỉ đưa tay ra để lấy mũi tên tiếp theo, lần nữa cài tên lên dây cung.
Quan sát hình bóng mảnh khảnh ấy, ánh mắt của La lão gia tử nhuốm lên ý cười.
Trước khi đưa Bùi Vân Khinh về đây, Đường Mặc Trầm đã từng nói chuyện với ông.
Lúc đó, La lão gia tử mới biết, bản thân còn một cô cháu ngoại.
Ông biết, đứa bé này rất thông minh, chỉ là không chịu cố gắng.
Sau một năm tiếp xúc, La lão gia tử đã sớm nhìn ra bản chất thật dưới sự phản nghịch của Bùi Vân Khinh.
Tính cách của cô và La Yên rất giống nhau, làm việc gì hoặc là không làm, hoặc là phải làm thật tốt.
Chỉ cần là việc cô muốn làm, thì không ai có thể ngăn cản, cũng không có chuyện nào không thể làm được!
. . .
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Buổi sáng thứ năm, Bùi Vân Khinh vội đến trường sớm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085931/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.