"Vân Khinh, chúng ta đều có những chuyện không thể làm được"
Lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt, Đường Mặc Trầm dùng tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Hiện tại không cần lo lắng những chuyện này, chăm sóc tốt cho ông, cùng ông sống những ngày tháng vui vẻ mấy tháng này!"
Bùi Vân Khinh vừa khóc vừa gật đầu.
"Em muốn về La gia một chuyến, bọn họ làm thủ tục xuất viện cho ông, em rất lo lắng."
Đường Mặc Trầm gật đầu.
"Đến La gia!"
Xe tiến về phía trước, anh không nói thêm câu gì, chỉ vòng tay qua vai cô, lặng lẽ an ủi cô.
Mẹ Đường mất sớm, lúc đó Đường Mặc Trầm vẫn chưa trưởng thành.
Anh hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân là như thế nào.
Lúc này không biết làm gì để cô thoải mái.
Anh chỉ có thể làm bạn!
Bùi Vân Khinh cũng không nói gì, lặng lẽ tựa vào vai anh.
Tận lúc xe lái vào tiểu khu La gia, cô mới ngồi thẳng dậy, chỉnh lại đầu tóc.
Lúc hai người xuống xe, trên mặt cô gái nhỏ vô cùng bình tĩnh đầy vẻ kiên cường.
Như Đường Mặc Trầm đã nói, bây giờ có khóc cũng vô ích.
Cô chỉ có thể làm hết khả năng của mình, hoàn thành tâm nguyện của ông ngoại, để ông vui vẻ đi nốt quãng đường này.
Người giúp việc mở cửa thấy Bùi Vân Khinh cùng Đường Mặc Trầm thì vội vàng mời hai người vào phòng khách.
Ở phòng khách, mấy người nhà họ La đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Bùi Vân Khinh vào nhà, cau mày chất vấn tất cả mọi người.
"Bây giờ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085926/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.