Bùi Vân Khinh bước ra, lập tức có mấy người bước lên.
Cô vươn tay ngăn cản, nhẹ giọng nói.
"Ông ngoại đang ngủ, các người đừng vào làm phiền, để ông nghỉ ngơi một lát đi."
"Ông nói gì với cô?" Hồ Lập Bình ngắt lời.
Bà ta vừa lên tiếng, mấy người xung quanh cũng lập tức bủa vây Bùi Vân Khinh.
"Đúng vậy, cha tôi nói gì với cô?"
"Đúng thế, nói nhanh lên!"
. . .
Bùi Vân Khinh nhìn những người xung quanh, ai cũng nhìn cô đề phòng.
Trong lòng tràn đầy thất vọng.
Ông cìn bị bệnh trên giường, điều họ quan tâm không phải bệnh tình của ông, mà là ông đã nói gì với cô.
Đây đều là cái gọi là con cháu sao?
"Hừ!"
Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người nhìn tài xế trong nhà.
"Nói cho tôi biết, ông ngoại khám bệnh ở bệnh viện nào?"
Tài xế cũng biết bây giờ không thể nói dối được nữa, thành thật trả lời.
"Bệnh viện u Long Thành."
Bùi Vân Khinh gật đầu, sau đó rời đi.
"Đứng lại!" Bạch Phượng Cầm giữ tay cô lại, "Nói rõ ràng rồi hãy đi! Hôm qua cô lén lút gặp cha, cô và ông ấy đã nói chuyện gì? Tôi nghe tài xế nói kí hợp đồng gì đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Đúng thế, nói rõ ràng đi!"
"Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng dỗ dành cha tôi vui vẻ thì có thể có được tài sản của nhà họ La chúng tôi!"
. . .
Tài sản?
Bùi Vân Khinh quay sang, giơ tay hất tay cánh tay Bạch Phượng Cầm ra.
"Tài sản nhà họ La?" Cô khinh thường hừ lạnh, "Nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085924/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.