Nghe câu này, đám người đang khóc sướt mướt, trong nháy mắt an tĩnh trở lại.
Hai vợ chồng cậu cả nhìn nhau, cậu hai không biết nói gì cũng nhíu mày. . .
Sau đó, La Trường An cùng La Trường Nghiệp trao đổi ánh mắt với nhau.
"Khụ!" La Trường An nhẹ ho khan, "Ba, ba muốn nói gì?"
La lão gia tử nhíu mày, "Sao vậy, ta muốn nói với Vân Khinh mấy câu cũng không được sao?"
"Không phải!" La Trường An vội vàng giải thích, "Con chỉ là sợ người mệt mỏi.”
La lão gia tử hai mắy híp lại liếc nhìn đám người kia.
"Ra ngoài!"
Lão nhân gia mặc dù suy yếu, thế nhưng vẫn còn uy nghiêm.
Đám người không dám phản bác, tâm không cam, tình không nguyện, vẫn là rời khỏi phòng bệnh.
"Vân Khinh!" La lão gia tử vỗ nhẹ Bùi Vân Khinh đang nghẹn ngào, "Đừng khóc, cố gắng nghe ông ngoại nói mấy câu!"
"Ông ngoại!" Bùi Vân Khinh khóc thút thít nghẹn nâng mặt lên, "Chúng ta đổi bác sĩ, nói không chừng. . . Là bác sĩ đã chẩn đoán sai?"
"Đứa nhỏ ngốc!" La lão gia tử nâng bàn tay gầy guộc, xoa nhẹ vệt nước mắt trên mặt cô, "Ông ngoại tìm vài bác sĩ, kết quả đều giống nhau. . . Ông ngoại không muốn lại chịu khổ, ông chỉ muốn trân trọng quãng thời gian cuối cùng này. . . Ở bên cạnh mọi người vài ngày, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của đời ông.”
Đưa tay lau mặt, Bùi Vân Khinh bờ môi run rẩy mở miệng.
"Ông nói đi, chỉ cần ông nói ra, mặc kệ chuyện gì. . . Con đều giúp ông hoàn thành!"
"Đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085923/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.