"Đủ rồi!" giọng nói La lão gia tử giương cao, "Ta đã nói rồi, chuyện này không có liên quan gì đến Vân Khinh."
Con cả La Trường An nhíu mày mở miệng, "Bình thường ông đều rất khoẻ, chính là cô ta để ông đi ra ngoài một chuyến liền xảy ra chuyện, làm sao lại không có quan hệ gì với cô ta chứ?"
La lão gia tử chống đỡ cánh tay ngồi dậy, thở hổn hển tức giận gào lên.
"Ta nói không trách con bé, chính là không trách. . . Các ngươi nhất định phải khi dễ nó có phải là. . . Khục. . ."
Nói được một nửa, ông đã nặng nề ho khan.
"Ông ngoại!" Bùi Vân Khinh lo lắng xông lên trước, "Ông đừng nói nữa, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt!"
"Giờ mới biết quan tâm, lúc gây rắc rối thì đã làm gì chứ?" Cậu cả La Trường An đưa tay bắt lấy cánh tay của cô, đẩy cô ra khỏi mép giường, "Cô cút ngay!"
Bùi Vân Khinh lui lại vài bước, đâm vào màn hình bên cạnh, suýt chút nữa ngã xuống.
Y tá đỡ lấy cánh tay Bùi Vân Khinh, cô ta nhíu mày quét mắt nhìn một lượt mấy người La Trường An, không vui mở miệng.
"Các ngươi nhỏ giọng một chút, đây là bệnh viện, không phải cái chợ, bệnh nhân hiện tại cần yên tĩnh, các ngươi như vậy, không có bệnh cũng bị chọc tức phát bệnh!"
Y tá nâng khay khay lên trên bàn, yên lặng đi ra phòng cấp cứu.
Lúc này, La lão gia tử cuối cùng cũng ngừng ho lại, suy yếu thở dốc một hơi.
"Nếu hôm nay các người đều đến đông đủ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-truong-cao-lanh-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1085922/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.